Đúng lúc này, tôi nhìn thấy Chu Nguyên Chính trong đám người, hai tay của cậu ta dường như đã tốt hơn một chút, là cậu chủ thứ hai của nhà họ Chu, xem ra đan dược bùa chú gì đó không phải ít, hồi phục tất nhiên cũng nhanh.
Cậu ta cũng đang nhìn tôi, trong mắt mang theo vài phần phẫn hận, ánh mắt dạo qua một vòng trên cổ tôi, vẻ phẫn hận càng thâm độc hơn, còn thêm vài phần ghen ghét, thấp giọng mắng một câu: “Không biết liêm sỉ.”
Tôi trừng cậu ta một cái, thật là tên tâm thần.
Diệp Vũ Lăng cười khì khì, thấp giọng nói: “Khương Lăng, mấy ngày nay có phải có rất nhiều ân huệ không?”
Tôi dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn cô ấy, cô ấy chỉ chỉ cổ, nói: “Tự cô dùng gương soi đi.”
Tôi lấy gương hoá trang ra soi, lập tức mặt đỏ như mông con khỉ, trên cổ tôi lại có vết dấu hôn, hơn nữa hằn rất sâu, có thể thấy được “vận động” của lúc đó kịch liệt cỡ nào.
Tôi vội vàng kéo cổ áo cao lên che đi, thật sự quá mất mặt mà.
Trương Hoằng Thái mắt nhìn thẳng, coi như chưa từng thấy cái gì, mà Diệp Vũ Lăng lại cười đến bả vai thẳng run rẩy, tôi lập tức xấu hổ, đánh cô ấy: “Cô còn cười!”
Diệp Vũ Lăng cười càng kinh khủng hơn.
Giữa lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi tới đàn tràng, pháp đàn đã sắp xếp ổn thỏa, lần này đàn tràng do Lý chưởng môn đích thân chủ trì, ông ấy đã đổi sang áo nhà sư màu tím, bên trên thêu Âm dương bát quái, Úc La tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078650/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.