“Còn nhớ lần trước ở chùa miếu tôi săn giết con lệ quỷ cao cấp kia không?” Chu Nguyên Hạo ngắt lời tôi, “Lần đó tôi cũng luyện hóa một đoàn oán khí, kỹ năng địa ngục hỏa này chính là có được từ trong đoàn oán khi đó. Nhưng kỹ năng này cũng không phải hình thái hoàn chỉnh của địa ngục hỏa, địa ngục hỏa chân chính là có thể đốt hai tay cậu ta thành tro bụi trong nháy mắt. Cái này chỉ là hình thái sơ cấp của địa ngục hỏa.”
Tôi nghĩ thầm, thật ra anh cũng không muốn giết cậu ta mà, chỉ là muốn giáo huấn cậu ta, nếu không thì ngọn lửa kia sẽ không chỉ thiêu cánh tay cậu ta.
Tôi mắt trợn trắng, nói: “Nhà họ Chu các người có phải là có gen biến thái hay không? Xem ra tôi phải suy xét lại, tôi không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ vì tương lai con cái.”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trở nên sa sầm: “Em lặp lại một lần nữa.”
Giọng nói của anh ấy có chút nguy hiểm, tôi rùng mình một cái, thật là có chút không dám nói lại.
Ánh mắt của anh ấy cũng trở nên nguy hiểm: “Đừng quên, hiện tại em không mặc quần áo. Nếu em không mặc lên, tôi không thể bảo đảm tôi có thể xử em theo pháp luật tại chỗ hay không đâu.”
Cơ mặt của tôi co giật hai lần, khuôn mặt già nua của tôi đồng thời đỏ bừng.
May mắn thay, bên cạnh có một cửa hàng quần áo, bán một số trang phục dân gian văn học nghệ thuật, tôi tìm được một bộ quần áo để mặc, màu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078634/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.