Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, Văn Diên Ương nhân cơ hội tìm cách ra khỏi vòng vây, chạy đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, vừa kinh hãi vừa vui mừng: “Thật sự là anh sao. Em nghe nói anh xuất hiện trong phòng đấu giá nhà họ Lưu, còn có chút không dám tin là sự thật.”
Nói đến đây, đôi mắt cô đỏ lên, nước mắt liền từ trong mắt cô rơi xuống, hoa lê mang theo mưa, người đẹp rơi nước mắt, đương nhiên là rất đáng thương, khiến người khác cảm thấy say mê vô cùng: “Nguyên Hạo, anh có biết sau khi em nghe tin anh chết em đã khổ sở như thế nào không? Em đã khóc rất nhiều còn bị ốm nữa. Có thể gặp được anh thật sự là quá tốt rồi.”
Nói tiếp, cô cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt, bộ dạng nhỏ nhắn vô cùng mê người.
Chu Nguyên Hạo thở dài, nói: “Diên Ương, tôi không sao.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, khiến tôi nghe thấy rất khó chịu.
Lúc này, Ngô Thiên Anh đi tới, khí thế cao giọng nói: “Chu Nguyên Hạo, anh là hồn ma duy nhất trong tất cả chúng tôi, chuyện này rốt cuộc là có phải anh làm hay không?”
Chu Nguyên Hạo dùng ánh mắt lạnh như băng liếc cô ta một cái, làm cho cả người cô ta lạnh lẽo, không tự chủ được lui về phía sau một bước.
“Tôi ăn no rồi không có việc gì làm sao?” Chu Nguyên Hạo không chút khách khí nói: “Đưa mọi người tới đây làm gì?”
Chu Nguyên Chính ở trong đám người bỗng nhiên ném ra một câu: “Ai biết anh có phải đang tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078624/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.