Chương trước
Chương sau
Không lâu sau khi chúng tôi rời đi, thì có một đội quân chạy vào núi, lúc tôi đang ngồi trong xe và đã cách xa hang núi rồi, nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng súng, có cả những tiếng nổ “ầm ầm” truyền tới, làm những đàn chim trong khu rừng cũng phải hoảng loạn mà bay vút lên trời cao.
Tôi ló đầu ra khỏi cửa kính xe và liếc nhìn về hướng đó, thì thấy một làn khói dày đặc bốc lên, tôi sợ hãi thốt lên: “Đánh nhau ác liệt quá.”
Chu Nguyên Hạo cau mày: “Tin tức về sự xuất hiện của quan tài quỷ đã bị rò rỉ ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người đến tìm sáu cỗ quan tài quỷ kia nữa. Sự bình yên của Hoa Quốc sẽ chẳng trụ nổi mấy ngày nữa đâu.”
Tôi vỗ vai anh và nói: “Sợ gì chứ? Hoa Quốc chúng ta là vùng đất địa linh nhân kiệt, bây giờ cũng được xem là dân giàu nước mạnh, huống hồ gì vẫn còn Mai Sơn và các môn phái lớn của Mai Sơn, cho dù mấy người nước ngoài đó có tới thì cũng sẽ bị đánh cho tơi bời mà thôi.”
Chu Nguyên Hạo không nói gì, nhưng giữa hai mắt vẫn luôn phảng phất một tia phiền muộn không thể làm dịu đi được.
Tôi thầm thở dài trong lòng, cho dù lo lắng cũng có ích lợi gì chứ, dù sao chúng tôi cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể “quân đến thì tướng ngăn, nước tới thì đất chặn” thôi.
Chúng tôi lái xe xuyên đêm rời khỏi vùng tự trị Hắc Bảo và nghỉ ngơi ở Bắc Hà một đêm. Tôi cũng đã kiểm tra cơ thể của mình, lần trước đã luyện hóa oán khí đoàn của tiểu quỷ, đã đạt được kỹ năng lôi kéo, lần này không biết sẽ đạt được kỹ năng nào đây?
Thật ra tôi rất mê kỹ năng khống chế tinh thần người khác của diệm quỷ kia, thử nghĩ xem, sau này nếu gặp phải kẻ xấu, tôi sẽ trực tiếp điều khiển tâm trí kẻ đó, để kẻ đó tấn công đồng bọn của mình, tôi chỉ cần ngồi bên cạnh rung đùi cắn hạt dưa thế là xong, như vậy thì sảng khoái hơn nhiều rồi!
Ước ao thì to lớn, mà thực tế lại khiêm tốn, cơ bản là tôi không lấy được cái kỹ năng khống chế tinh thần của người khác, trong lòng tôi rất bực bội, nhịn không được liền rống một tiếng thật lớn ra bên ngoài cửa.
Sau đó, cửa kính của cả tòa nhà bị tiếng rống của tôi làm vỡ tung tóe, xe cộ đậu hai bên đường cũng không thể thoát được, còi báo động cứ liên tục “ò í e” liên hồi.
Kỹ năng mà tôi có được hóa ra là chiêu thức cuối cùng diệm quỷ sử dụng để đối phó với tôi: sư tử hống.
Thật là khóc không ra nước mắt mà. Có nhầm không vậy? Tôi cũng đâu phải là Bao Tô Bà trong phim của Châu Tinh Trì!
Cuối cùng, tôi đã phải bồi thường tiền kính cho người ta.
Lần này luyện hóa oán khí đoàn, Chu Nguyên Hạo đã nhận được một kỹ năng mới, đó là tái sinh.
Tuy rằng Chu Nguyên Hạo là linh thể, nhưng nếu như linh thể bị chặt đứt một cánh tay, hay là chém đứt một cái chân, thì mấy bộ phận bị chém đó cũng không thể tự động mọc lại và sau này cũng không thể sống lại, còn cánh tay đó ở trên cơ thể cũng bị hư hỏng rồi, tuy rằng vẫn nằm ở trên người nhưng không thể nhúc nhích gì được cả.
Nhưng nhờ kỹ năng anh vừa học được này, cho dù tứ chi bị chặt đứt thì cũng có thể mọc lại được, ngoại trừ bị chặt đứt đầu hoặc bị đâm vào tim, thì còn lại anh chính là bất tử.
Trong tương lai, kỹ năng này còn có thể mang đến trên cơ thể.
Nghĩ đến đây tôi thật là muốn ói, ai nói tôi luyện hóa được oán khí đoàn của ma vương thì được lợi ích to lớn chứ, chẳng phải anh được lợi nhiều hơn tôi sao?
Tối hôm sau, chú Trịnh đến, chú ấy cung kính cúi đầu chào chúng tôi và nói: “Thưa cậu chủ, những gì cậu yêu cầu tôi điều tra đã được điều tra xong xuôi rồi. Lúc đó, có năm đội tiến vào núi Thanh Đông, trong đó có một đội đến từ Nhật Bản, một đến từ Ru-ma-ni và ba đội còn lại đều là những thế lực trong nước.”
Chú ấy dừng lại một chút và nói tiếp: “Ba thế lực trong nước đó, trong đó có một đội thuộc nhà họ Diệp.”
Vẻ mặt của Chu Nguyên Hạo vẫn không thay đổi, anh gật đầu nói: “Ông nói tiếp đi.”
Lúc trước anh đã không nể nang gì nhà họ Diệp, bây giờ thực lực của anh đã tương đương với quỷ Nhiếp Thanh thì sao có thể sợ nhà đó được?
Chú Trịnh nói: “Căn cứ theo điều tra, người đầu tiên lấy được bản đồ kho báu là một người có tên Mạc Phú Hoa.”
Chú ấy đưa cho tôi một tấm ảnh, chính là anh cả cầm đầu của băng nhóm tội phạm Nam Vang Kim Nhuệ đó.
Chú Trịnh nói: “Mạc Phú Hoa này là một giáo sư khảo cổ học tại Đại học Tây Hà. Ông ta luôn say mê những chiếc quan tài quỷ trong truyền thuyết.” Ngừng một lát, chú Trịnh nói tiếp: “Mấy năm qua ông ta đi khắp từ Bắc chí Nam để tìm tòi rất nhiều tài liệu sách cổ, nghe nói tìm được trong quyển sách duy nhất còn sót lại từ thời nhà Minh một tấm bản đồ vẽ tay, trên tấm bản đồ đó có chỉ ra nơi giấu một cỗ quan tài quỷ.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, hóa ra là ông ấy thật sự có học vấn.
Chú Trịnh nói tiếp: “Mạc Phú Hoa đã tìm thấy chiếc quan tài quỷ. Trước đó ông ta vung tay tiêu hết toàn bộ tiền tích góp của mình và nợ bọn cho vay nặng một số tiền khổng lồ. Tôi không biết ông ta đã dùng thủ đoạn gì để giết chết tên thủ lĩnh của băng nhóm cho vay nặng lãi đó, chỉ biết là sau khi lấy lại được tiền của mình, ông ta còn thành công khiến đám đàn em trở mặt và tôn ông ta làm thủ lĩnh, rồi dẫn cả băng nhóm đi vào trong rừng tìm kiếm quan tài quỷ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.