Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có chút nguy hiểm: “Việc của tôi là chăm sóc cô ấy, không cần cảnh sát Tư Hoàng Lăng phải lo lắng.”
Tư Hoàng Lăng cười chế nhạo: “Người là người mà quỷ là quỷ.”
Chu Nguyên Hạo ánh mắt lộ ra một chút tức giận, tôi thấy tình hình có vẻ không tốt, liền nhanh chóng ngăn cản Chu Nguyên Hạo: “Giờ đã là lúc nào rồi, lẽ nào hai người vẫn còn là học sinh cấp ba hay sao? Có thể vì đại cục một chút được không?”
Chu Nguyên Hạo liếc mắt tôi, vẻ mặt ủ rũ nói: “Cũng may anh ta không hoàn toàn bị hóa quỷ, cũng chưa bị nhiễm nhiều oán khí, vẫn còn có cơ hội.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ phải làm thế nào?”
“Để anh ấy nằm xuống đã.” Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi nhìn Tư Hoàng Lăng, anh ấy đang nằm trên giường, Chu Nguyên Hạo tiến đến trước mặt anh ấy, dùng kiếm gỗ đào khoét một lỗ sâu trên lòng bàn tay, để lộ ra phần xương phía bên trong.
Sau đó, anh ấy lấy roi quang điện màu đen, giống như một con rắn chui qua khe hở ở tay và đi lên theo dây thần kinh của anh ta, từ ngoài da của anh ta có thể nhìn thấy chiếc roi đang đi theo dây thần kinh đến đến bả vai.
Roi điện lóe sáng lên, Tư Hoàng Lăng hét lên một tiếng đau đớn, cả cánh tay bị ánh điện quấn lấy.
Tôi ngạc nhiên: “Nguyên Hạo, anh ta…”
Chu Nguyên Hạo nhẹ giọng nói: “Quá trình giải trừ oán khí sẽ có chút đau đớn, cảnh sát Tư Hoàng lăng, chịu đựng một chút, nếu anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078560/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.