Lý Quân Thịnh cũng có chút sợ hãi, thận trọng nói: “Cô ấy, cô ấy là một cô bé bị mồ côi cha mẹ, không có người thân, sao có thể tiêu diệt được ma do thầy Điệu đưa đến chứ.”
Vương Đức Trung cau mày: “Chẳng lẽ có người giúp cô ấy?”
Lý Quân Thịnh đưa mắt nhìn về phía vợ, vợ ông ta lập tức cầm một thùng tiền đi tới: “Thầy Vương, trước đó đã đưa cho thầy ba trăm năm mươi triệu rồi, đây là bảy trăm triệu, thỉnh ngài cầm lấy, chuyện hôm nay còn cần thầy phải hết lòng lo lắng.”
Vốn Vương Đức Trung không định quản chuyện này, nhưng nhìn thấy những tờ tiền hồng sáng rực kia lại không thể không luyến tiếc, nghiến răng nói: “Thôi, xem như các người có thành ý, tôi sẽ giúp mọi người hoàn thành chuyện này.”
Lý Quân Thịnh nói: “Vậy làm phiền thầy Vương, chín năm trước đáng ra người phụ nữ này là vợ tôi, nhà bọn họ đã nhận sính lễ rồi, không ngờ nửa chừng họ lại hối hận, đây là do họ bất nghĩa trước, không thể trách chúng tôi được.”
Vương Đức Trung gật đầu, đứng dậy, miệng niệm mấy câu chú ngữ, sau đó cầm kiếm gỗ đào hướng lên bàn thờ, một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nhỏ xuống dưới.
Lý Quân Thịnh vui vẻ nói: “Đại sư không hổ là đại sư mà, thực là lợi hại.”
Vương Đức Trung hài lòng ngẩng đầu, ông ta để cho hai đệ tử thay đổi thứ gì đó đang đốt cháy, sắp xếp lại pháp đàn một lần nữa, lại bắt đầu làm phép gọi ma.
Mới tiến hành được một nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078549/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.