Bên ngoài nhà thờ tổ đã có rất nhiều người dân đang túm lại xem tình hình. Thím Quân Thịnh không nhịn được nữa, nóng nảy xua tay: “Thím không quan tâm. Dù sao thì nhà cháu cũng đã nhận sính lễ rồi, cháu chính là người nhà họ Lý chúng ta. Cháu không muốn gả cũng phải gả.”
Tôi liếc bà ta một cái: “Thím Quân Thịnh, thím bị pháp luật che mắt rồi sao? Kết hôn là quyền tự do của mỗi người, thím dám chống lại pháp luật ư?”
Thím Quân Thịnh tức giận đến đỏ bừng mặt, còn định nói nữa thì Lý Quân Thịnh đã ngăn lại, ông ta nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Khương Lăng, cô coi thường con trai chúng tôi, chúng tôi hiểu rõ, chúng tôi cũng sẽ không ép buộc cô nữa. Như vậy đi, năm đó nhà cô nhận sính lễ của nhà chúng tôi, dù thế nào cũng phải trả lại cho tôi. Mảnh đất kia vốn là của nhà họ Lý, cô nên trả lại cho nhà họ Lý đi, như vậy hai nhà chúng ta sẽ không nợ nần gì nhau nữa.”
Tôi ôm hai tay vào ngực, nói: “Một giỏ trái cây mà muốn đổi lấy một mảnh đất? Trên đời này có thứ tốt như vậy sao? Không phải chỉ là một giỏ hoa quả thôi ư? Tôi đền cho các người một xe hoa quả.”
Lý Quân Thịnh có chút tức giận, ông ta đứng lên nói: “Cô dám lật lọng sao?”
“Ai mới là người lật lọng? Liệt tổ liệt tông nhà họ Lý đều thấy rõ.”
“Khốn kiếp!”
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi: “Tôi không nói nhiều nữa, nếu cô không chịu dời mộ, hôm nay cô đừng hòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078547/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.