Một tia sáng lóe lên trong mắt Kiều Minh Hiên: “Lão quỷ Bành, ông chết rồi à? Thực sự biến thành quỷ rồi sao? Là ai đã giết ông thế? Thật đáng tiếc, ông đáng lẽ ra phải chết trong tay tôi mới đúng.”
Ông cụ mặc bộ trang phục thời đường đưa tay lên đầu sờ, không ngờ tóc lại mất hết rồi, chỉ còn lại mỗi chiếc đầu trọc lốc, trên đầu đầy những vết sẹo do phẫu thuật mở hộp sọ để lại.
“Chết vì bệnh ư?” Kiều Minh Hiên khẽ nheo nheo mắt, tiếc nuối: “Đây chính là loài người, chỉ cần chưa đột phá được ngũ phẩm rồi sẽ có ngày phải trải qua sinh lão bệnh tử mà thôi.”
Bỗng nhiên anh ấy dường như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Ông bày trận pháp tụ linh huyền sát ở đây lẽ nào là muốn muộn sức quỷ quái ở bệnh viện tâm thần Tây Thành để giúp bản thân ông kết tụ đoàn oán khí, đột phá trở thành ma nhiếp thanh sao?”
Lão quỷ Bành ha ha cười lớn: “Cậu nhóc Kiều Minh Hiên à, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi đấy.”
“Thật là ác độc.” Kiều Minh Hiên cắn răng cắn lợi nói: “Không ngờ lại bị lão quỷ nhà ông lừa một vố.”
Anh ấy nhún người nhảy vào bên trong trận pháp, tôi lập tức tiến lên ngăn anh ấy lại: “Đợi một chút.”
Ánh mắt Kiều Minh Hiên sắc lạnh nhìn chằm chằm tôi: “Tránh ra. Tôi tuyệt đối sẽ không để ông ta thành công đâu.”
“Ông ta sẽ không thành công đâu.” Tôi nói: “Không những không thành công mà hôm nay ông ta sẽ chết ơ đây, hoàn toàn hồn bay phách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078538/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.