Sắc mặt ông Phương lộ ra mấy phần mệt mỏi, nói: “Bỏ đi, bỏ đi, các cậu đem cậu ta áp giải tới Nước Mã Lai đi, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại cậu ta nữa.”
“Vâng ạ.” Chấn Điền gọi người đưa hắn ta đi, ông Phương lại nói: “Không được giết cậu ta, dù sao cậu ta cũng là chắt trai của chú Sầm, chú Sầm đối với tôi có ơn nặng như núi, tôi không muốn sau khi xuống dưới kia thì không có mặt mũi gặp chú ấy.”
La Thời Vũ bị kéo đi, ông Phương lạnh nhạt nhìn lấy đám người: “Đều đứng đó làm gì, ngồi xuống hết đi.”
Những người ban đầu đều ủng hộ La Thời Vũ, cả gương mặt đều mang đầy sự thấp thỏm, do dự ngồi xuống, song ông Phương lại không có ý muốn hỏi tội của bọn họ, mở miệng nói: “Hôm nay nếu đã đến đông đủ như thế, tôi sẽ nhân cơ hội này tuyên bố hai việc. Việc đầu tiên, tôi dự định năm sau nghỉ hưu, sau khi tôi nghỉ hưu, thì sẽ do con nuôi của tôi là Bạch Lộ Diệc tiếp quản chức lão đại của Hưng Thịnh.”
Mọi người tất nhiên không nói lời nào, ông Phương vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng cho Bạch Lộ Diệc, là để giúp bản thân có người kế thừa sau này.
“Còn có một chuyện khác nữa.” Ông Phương vỗ vỗ tay của tôi, nói: “Đây là cháu gái một người bạn cũ của tôi, sau khi tôi chết, tất cả di sản của tôi, đều để cho con bé.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về trên người tôi, trong chốc lát tôi liền hoang mang: “Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078507/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.