Do đó, những người phụ nữ có nghề nghiệp đặc thù ở Cảng đảo sẽ ở bên trong lầu trọ nhà mình chờ khách hàng đến cửa, được xưng là “lâu phượng”.
Uông Đan Ni làm nghề này đã mười năm, tiền kiếm được cũng không tệ, nhưng cô ta vẫn luôn xài tiền như nước, cơ bản không có tích trữ được khoản tiền nào. Lúc muốn đi chơi cũng không thể đi được chỗ nào xa một chút, chỉ có thể vào trong khu vui chơi giải trí tùy tiện chơi đùa mà thôi.
Đây là lần đầu tiên cô ta tới khu vui chơi giải trí này, không ngờ vận khí lại kém tới như vậy, bắt được vé ma.
Cô ta nhìn khắp bốn phía, ngay cả một bóng người cũng không có, yên lặng nằm ngoài dự đoán. Cô ta hơi sợ hãi, hối hận vừa rồi bản thân không nên chạy loạn, đành lớn tiếng gọi tên của Trương Viễn Trì nhưng lại không có ai trả lời.
Bỗng nhiên, cô ta nghe được phía trước có tiếng động gì đó, nuốt một ngụm nước bọt, cô ta cố lấy dũng khí đi lên, ghé vào ngã rẽ ở phía trên, thò đầu ra ngoài nhìn xem.
Vừa nhìn một cái, cô ta lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên chói tai.
Ở đằng sau ngã rẽ có một cái bàn bằng sắt, bên cạnh có đặt hai cái băng ghế, dùng sơn nước sơn thành đủ loại màu sắc, trên bàn dọn sẵn một bàn đồ ăn, một bà chủ với cái eo uốn éo đang ngồi ở bên cạnh bàn, giống như đang đợi chồng bà ta đi làm trở về.
Nhưng mà, sắc mặt của bà chủ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078498/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.