Thoạt nhìn, chiếc tạp dề mà anh ta mặc y như tên đồ tể đang mang trong lò mổ, dính đầy vết máu và bốc ra mùi hôi thối vô cùng kinh tởm.
Tôi chợt nhớ ra, cái búa đó, không phải nó giống cái khi trên xe tôi dùng để đánh anh ta sao?
Cái búa này rất to, không giống với cái dùng trong nhà, sao người bình thường sao có thể để một cái búa như vậy trong xe chứ?
Tôi đột nhiên nghĩ đến một nguyên nhân kinh khủng, sau lưng tôi cảm thấy lạnh ngắt, còn da đầu thì hơi tê.
Chẳng lẽ lúc đó anh ta muốn dùng cây búa này để giết tôi hay sao?
“Hai năm trước, tôi đã để cho cô trốn thoát.” Lương Gia Trinh nâng cây búa lên, nói bằng một giọng rất trầm: “Không ngờ cô lại tự mình tìm đến đây, cũng tốt thôi, tôi đã giết nhiều người phụ nữ trẻ như vậy, cô là người duy nhất trốn thoát, giết được cô rồi thì cuộc đời của tôi sẽ trở nên viên mãn rồi.”
Chu Nguyên Hạo đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Có phải năm đó anh đã chạm vào cô ấy rồi không?”
Tôi chợt cảm thấy bắt lực, bây giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện này đâu.
Lương Gia Trinh cười nhạt: “Nếu tôi đã chạm vào cô ta thì sao nào?”
“Cánh tay nào của anh đã chạm vào cô ấy?” Trong ánh mắt của Chu Nguyên Hạo hiện lên một tia sát khí: “Tay nào chạm vào thì chặt tay đó, hai tay đều chạm thì chặt cả hai tay. Năm đó anh đã hôn cô ấy chưa?”
Lương Gia Trinh giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-vo-cua-thieu-gia-ma-em-dung-hong-tron/1078490/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.