Chương trước
Chương sau
Lí Diễm lại không có chút sợ hãi nào, khinh thường nhếch miệng: “Chỉ sợ đến lúc đó, ông xã của cô cũng không phải là ông xã của cô nữa rồi.
“Cô..” Vạn Hương chỉ về phía cô ta, cười lạnh nói: “Được, được lắm, Lí Diễm, bây giờ có tiền đồ rồi, dám đối nghịch với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu, còn có người ở phía sau cô nữa, đừng cho là tôi không biết cô ta là ai, tôi nói cho cô biết, hai người các cô, tôi sẽ không buông tha cho ai hết
Nhìn Vạn Hương giận đùng đùng chạy ra khỏi cửa, tôi khẽ nhếch khỏe miệng lên cười, lại điều chỉnh vẻ mặt cuộn lại tóc, dù sao cũng đã thanh toán hết tiền rồi.
Trở lại khách sạn, Chu Nguyên Hạo có vẻ đang bàn bạc với chủ Trịnh, tôi nghe được một chút, hình như là nói về chuyện nhà họ Chu, em họ của Chu Nguyên Hạo đang làm mưa làm gió, tôi rất biết điều đi ra ngoài không nghe.
Cũng không lâu sau, chủ Trịnh liền đi, Chu Nguyên Hạo đi đến chỗ tôi anh ngồi bên cạnh tôi, đưa tay ôm tôi vào trong lòng: “Sao vậy? Có thuận lợi không?”
“Tất cả đều thuận lợi.” Tôi gật đầu.
“Về chuyện của nhà tôi, em không có hứng thú sao?” Anh cười một cái nói.
“Không phải anh và chú Trịnh đã nói, không nên để tôi biết, tôi cũng không nên hỏi, để đỡ gặp nguy hiểm sao?” Tôi hỏi lại.
Anh bị hỏi đến ả khẩu không trả lời được, sau đó ôm tôi, hôn một cái lên tóc tôi: “Đợi sau bảy ngày nữa, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho em, bây giờ đúng là không phải lúc.
Tôi khẽ gật đầu, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng của tôi, tôi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với chuyện nhà họ Chu của anh.
“Hôm nay tôi đến câu lạc bộ dưỡng sinh kia, có phục vụ đặc biệt, phục vụ trông rất đẹp trai.” Tôi cười với anh, “Sao nào, anh không sợ tôi hưởng thụ phục vụ ư?”
Anh cười ha hạ nói: “Tôi sợ cái gì chứ? Bọn họ phục vụ có hơn được tôi không?”
Sự thật chứng minh, anh phục vụ đúng là rất tốt, chỉ dùng tay hai ba lần đã làm cho tôi dễ chịu, cuối cùng vẫn là chính anh không nhịn được, lại làm hai ba lần trên ghế sô pha với tôi, chẳng mấy chốc đã làm một đêm.
Sáng sớm hôm sau, tôi còn đang cuộn tròn ngủ trên khuỷu tay của Chu Nguyên Hạo, bỗng nhiên điện thoại vang lên, tôi rất không kiên nhẫn: “Alo? Biết mấy giờ rồi sao? Còn có để cho người ta ngủ hay không?”
“Là cô Khương phải không?” Giọng nói có chút quen tai.
Vạn Hương?
“Cô là?” Tôi giả vờ không biết gì
cá. “Tôi là người ở trong câu lạc bộ dưỡng sinh tối hôm qua .” Cô ta nói, “Chúng ta đã từng gặp trong phòng tắm hơi, cô còn nhớ rõ không?”
Tôi bừng tỉnh: “À, hóa ra là cô sao, thể nhưng tại sao cô lại có điện thoại của tôi?”
“Xin lỗi cô, cô Khương, tôi lấy số điện thoại ở trong câu lạc bộ.”
Tôi giả vờ như rất tức giận: “Cô điều tra tôi?”
Cô ta vội vàng nói: “Cô Khương, mong cô đừng tức giận, tôi cũng thực sự không có biện pháp nào mới phải gọi điện thoại cho cô. Tôi ngáp một cái: “Chuyện gì thế? Triệu chứng cơ thể của cô nghiêm trọng hơn?”
Giọng nói của cô ta có chút phát run: “Nói một câu mất lòng, nếu như là chuyện của tôi, chỉ sợ tôi sẽ không quấy rầy cô sớm như vậy, là con gái của tôi, con gái của tôi xảy ra chuyện.”
Hai giờ sau, tôi đi vào biệt thự nhà họ Hồng, Vạn Hương ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt đỏ lên, trên mặt đầy vẻ tiều tụy, tuyệt vọng túm tóc của mình, đằng sau cô ta có hai vệ sĩ cường tráng, mặc đồ tây đen, đeo kính râm, có vẻ rất chuyên nghiệp.
“Cô Khương, rốt cuộc cô đã đến.” Cô ta vội vàng ra đón, nằm chặt tay tôi, “Cầu xin cô, nhất định phải giúp tôi, con gái của tôi mất tích rồi, tôi chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu con bé xảy ra chuyện gì không may, tôi cũng không sống được.
Tôi khó hiểu nói: “Cô Vạn, nếu con gái của cô bị bắt cóc, hẳn phải tìm cảnh sát, không nên tìm tôi.”
“Nếu như là bắt cóc bình thường thì công ty vệ sĩ của tôi sẽ có thể xử lý, cũng không cần báo cảnh sát.” Vạn Hương nói, “Nhưng mà cục cưng Điền Điền của tôi mất tích quá quỷ dị, nói ra, người khác cũng sẽ không tin, sẽ chỉ coi tôi là kẻ điên.” Tôi hơi nhíu mày, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, nếu Giang Thu Uyên này biết phương pháp nguyền rủa, chắc chắn sẽ có bản lĩnh khác.
Ở trong trí nhớ của tôi, cô ta là một cô gái rất kiêu ngạo, có chút ngang ngược, nhưng bình thường cô ta biểu hiện rất bình thường, không nghe nói cô ta biết bàng môn tà đạo gì cả.
Tỉ mỉ nghĩ lại, ngược lại tôi đã nhớ đến một chuyện.
Lúc ấy tôi học hội họa, là ở một trường học sở thích ngoại khóa, bố tôi kì vọng rất cao vào tôi, bỏ ra một số tiền lớn để cho tôi đi học . Học nghệ thuật, không có mấy ai là người nghèo, trong lớp tôi chỉ có mỗi tôi là nghèo hơn chút, những người khác đều là con cháu nhà giàu cả.
Lúc ấy trong lớp có một cô gái tên là Đồng Na, gia cảnh không khác Giang Thu Uyên lắm, vẫn luôn đối đầu với Giang Thu Uyên trong lớp học, hai người như nước với lửa, vừa gặp đã cấu xé, không cấu chết cô tôi sẽ không bỏ qua.
Giang Thu Uyên đã từng có một người bạn trai, yêu đương nửa năm, nhưng cô ta đã đá anh ta đi, chàng trai kia đổi mục tiêu, theo đuổi Đồng Na, Đồng Na đồng ý yêu đương với anh ta, nhưng anh ta nhất định phải măng Giang Thu Uyên không đáng một xu trước mặt mọi người.
Chàng trai kia đồng ý, ngày hôm sau liền đến lớp học châm chọc khiêu khích Giang Thu Uyên, còn ném một cái quần lót nhỏ mà Giang Thu Uyên đã từng đưa cho anh ta lên trên mặt Giang Thu Uyên, nói thật ra là anh ta đá cô ta, Giang Thu Uyên vì mặt mũi, mới nói với bên ngoài là chia tay.
Cuối cùng, Đồng Na đắc ý kéo tay chàng trai kia, ném cho Giang Thu Uyên một ánh mắt thắng lợi rồi nghênh ngang rời đi. Lúc ấy, vẻ mặt của Giang Thu
Uyên đơn giản như muốn ăn thịt người.
Ban đêm, Đồng Na và chàng trai kia đã chết, bị tai nạn xe, Đồng Na không có bằng lái, lái xe xe trong nhà ra ngoài hóng mát, lao khỏi cầu vượt, tử vong tại chỗ.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ sâu, bây giờ nghĩ lại, trong đó thật sự có nhiều điểm kì lạ lắm.
Tôi ngồi xuống đối diện Vạn Hương, Vạn Hương kể cho tôi những gì đã xảy ra.
Con gái của Vạn Hương là Hồng Điền chỉ có tám tuổi, vẫn luôn được cô ta coi như cục cưng che chở, ngậm trong miệng sợ tan, nâng ở trên tay sợ bay.
Hồng Bồi Ân có không ít tình nhân, mặc dù là con gái, nhưng Hồng Điền là người thừa kế danh chính ngôn thuận của anh ta, những tình nhân kia của anh ta đều nhìn chằm chăm, Vạn Hương bảo vệ cô bé rất chu toàn, còn đặc biệt mời một công ty vệ sĩ đến bảo vệ cô bé
Hôm qua Vạn Hương từ câu lạc bộ dưỡng sinh trở về, đón Hồng Điền chơi một lát, sau đó dẫn cô bé lên phòng ngủ để ngủ.
Vừa sắp xếp cẩn thận, thơm con gái một cái, đang định về phòng của mình, chợt nghe dưới giường có tiếng động, giống như có thứ gì đó bò ở bên dưới.
Cô ta vén ga giường lên xem xét, dưới giường có một con gấu Teddy.
Con gấu Teddy kia là trước mấy ngày Hồng Bồi Ân đưa cho con gái, Hồng Điền vô cùng thích, cả ngày đều ôm ở trong tay.
Nó túm lấy Hồng Điền, vác cô bé lên trên lưng, sau đó nhảy xuống giường, đi đến phía cửa sổ.
Lúc này, bảo mẫu nghe được tiếng động, tỉnh lại, liếc mắt liền thấy gấu Teddy, bị dọa đến mức há to miệng, còn quên cả việc kêu lên.
Tốc độ của gấu Teddy rất nhanh, cầm lấy bình hoa trên bàn, đánh mạnh vào đầu của bảo mẫu, đánh bảo mẫu ngất xỉu, sau đó đập vỡ cửa sổ, thả người nhảy ra ngoài.
Con gấu Teddy này có động tác gọn gàng, căn bản không giống đồ chơi, thậm chí không giống người máy, ngược lại giống như một người thật.
“Sau khi gấu Teddy đưa con gái của tôi ra khỏi biệt thự thì biến mất, vệ sĩ của tôi đều là người chuyên nghiệp được mời tới từ nước ngoài, bọn họ gần như lục soát hết toàn bộ khu biệt thự một lần rồi, nhưng vẫn không tìm được.” Vạn Hương nắm lấy tay tôi nói, “Cô Khương, tôi đã đến đường cùng, chỉ có cô mới có thể giúp tôi.” Tôi cau mày nói: “Cô Vạn, cô đã
nói chuyện này cho anh Hồng biết chưa? Lấy thân phận của hai người, kiểu gì cũng sẽ quen biết mấy người bạn ở phương diện này chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.