“Thật ra, Dư Nguyên là người không tồi.”
“Ừ.”
“Rất săn sóc, cũng rất chung thủy, sẽ là một người yêu tốt.”
“Ừ.”
“Có phải cậu cũng thấy cậu ấy rất tốt không?”
“Đúng là rất tốt.”
“Các cậu…?” 囧, chẳng lẽ cần hắn phải nói rõ ràng ra sao? Mà cái tên Dư Nguyên này cũng thật là! Chẳng phải chính cậu ta muốn hắn giới thiệu Mạc Phong cho sao? Mình ở đây nỗ lực hết sức, cậu ta lại ở kia liếc mắt đưa tình với người khác?! Tiêu Trình không ngừng liếc về phía Dư Nguyên, nhưng đáng tiếc giữa hai người không có độ ăn ý, mắt của Tiêu Trình liếc suýt lé luôn mà Dư Nguyên vẫn không quay đầu lại nhìn hắn.
“Chúng tôi quen nhau lâu rồi.”
“A, quen lâu rồi sao, vậy cũng tốt. Hả?? Quen lâu rồi?!” Hóa ra bọn họ đã nhận ra đối phương là ai.
“Chúng tôi đã hợp tác với nhau nhiều năm qua kịch truyền thanh.”
“…” Quả nhiên.
“Tôi có người mình thích rồi.” Mạc Phong bình tĩnh nhìn Tiêu Trình.
“Cậu có người mình thích?” Chẳng hiểu sao trong lòng Tiêu Trình nhói một cái, tất cả mọi người đều có người yêu, vì sao chỉ chính hắn không có? Ngay cả Mạc Phong cũng không thể độc thân cùng hắn.
“Ừ.”
“…” Vậy sau này cậu còn có thể đi chơi cùng tôi không? Còn có thể ăn bữa sáng tôi làm không? Tôi còn có thể “đùa giỡn” cậu nữa không?
“Tiêu Trình, tôi thích anh.”
“…” Đầu óc hắn đột nhiên trống rỗng, có chút không thể tin vào lỗ tai của mình. Mạc Phong nói thích hắn??
“Tôi thích anh.” Mạc Phong lặp lại một lần nữa. Tuy rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-chong/18922/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.