Chuẩn bị: Cung Thu, phần âm này của anh cần phải làm lại.
Cung Thu: Làm lại? Vì sao!!!
Chuẩn bị: Cái này… Là ý của đạo diễn…
Cung Thu: Cô gửi tới tên đó hai chữ hộ tôi…
Chuẩn bị: “Được rồi” ư?
Cung Thu: Sai. “Đừng hòng”.
Chuẩn bị: …
Cái tên Phong Mặc đáng chết này! Xem ra tên này muốn đối đầu với mình đây mà. Đừng tưởng rằng mình là người mới thì cái gì cũng không biết. Bộ kịch này chỉ là kịch kỳ một, tổng cộng có năm màn mà PIA hết tận ba mươi mấy tiếng?! Bản thân hắn vất vả lắm mới thu âm xong xuôi, hiện giờ lại bắt phải phản âm?
Đây tuyệt đối là cố ý.
Phong Mặc: Phần ghi âm của cậu cần phải làm lại một lần nữa.
Quả nhiên nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Không lẽ em gái chuẩn bị chẳng nói chẳng rằng đã mời đích thân Phong Mặc tới? Tiêu Trình liếc mắt nhìn màn hình một cái, mặc kệ anh ta.
Phong Mặc: Mau chóng giao bản ghi âm mới lên.
Cung Thu: Vừa rồi hẳn là chuẩn bị đã gửi cho anh hai chữ kia.
Phong Mặc: Hai chữ gì?
Cung Thu: “Đừng hòng”.
Tiêu Trình nhìn thấy đối phương im lặng. Nếu như em gái chuẩn bị không nói gì, Phong Mặc sẽ không tới tận cửa tìm hắn. Vậy chắc là cô ấy đã áp dụng phương thức truyền tải uyển chuyển, không biểu đạt được hết tất cả tinh túy trong lời nói của hắn.
Phong Mặc: Âm của cậu không thể dùng.
Cung Thu: Không thể dùng? Vì sao?
Đây căn bản là lấy việc công trả thù tư. Trong lòng Tiêu Trình ảo não vô cùng. Chẳng phải chỉ là khi PIA kịch lỡ tranh luận với anh ta thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tim-chong/18917/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.