Mấy nữ binh nọ không cam lòng rời khỏi. Đứng ở phía ngoài của kho vũ khí, mấy người bọn họ quay mặt nhìn nhau. Mông A Kiều ngậm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Làm thế nào đây? Cô gái bé nhỏ đi mất rồi, chắc không phải là cô ấy vẫn luôn giúp chúng ta nên bị phát hiện, phải chịu phạt chứ?”
Tương Hàn Băng lườm cô ta một cái, nhăn mày lại nói: “Không đâu, cô ấy chỉ nói với chúng ta vài câu thôi mà, cũng không làm điều gì sai cả.”
“Hay là chúng ta đi hỏi thần mặt đen!” Ngải Phi đưa ra ý kiến.
Mọi người đều đồng ý, gật đầu lia lịa nói: “Đi!”
Vậy là, sĩ quan huấn luyện trưởng, thần mặt đen nghênh đón bảy cô nàng nữ binh đến chất vấn. Đợi đến lúc anh ta hiểu đầu đuôi tai nheo của chuyện này rồi, khóe miệng của thần mặt đen liền co giật, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ, hỏi: “Các cô gọi cô ấy là... em gái nhỏ?”
“Đương nhiên, cô ấy nhìn là biết vẫn còn chưa trưởng thành, nhiều lắm chắc cũng chỉ mười lăm tuổi thôi nhỉ. Không gọi em gái nhỏ thì gọi là gì?”
“Bành Nguyệt Nguyệt, cô không có não sao hả, độ tuổi tiêu chuẩn thấp nhất để tuyển binh nhập ngũ của Hoa Hạ là mười tám tuổi.” Nhìn thấy biểu cảm của thần mặt đen, Ngải Phi biết bọn họ đại khái đã hiểu nhầm gì rồi, nhìn trông có vẻ nhỏ tuổi không có nghĩa là thật sự nhỏ tuổi. Cô ta nói: “Sĩ quan huấn luyện, cô ấy rốt cuộc đang ở đâu, sẽ không phải thật sự đang chịu phạt chứ? Là do chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413999/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.