Cha đã về nhà, Tiểu Tịnh Trần sau hơn một tháng cô đơn nhất quyết bám riết lấy cha. Nói ra kể cũng kỳ quặc, rõ ràng hai người là quan hệ cha con đường đường chính chính, nhưng mỗi khi họ ở cạnh nhau thì sự hòa hợp và ấm áp đó thậm chí còn khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ thậm chí sinh lòng đố kỵ.
Không thể phủ nhận một điều, duyên phận giữa người với người thực sự rất khó nói!
Sau đó, một gã nào đó rốt cuộc cũng phát điên vì đố kỵ.
Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ bằng kính sát mặt đất lặng lẽ rọi xuống, trải lên chăn nệm trắng tinh một tầng ánh vàng chói mắt, một bàn tay nhỏ từ đống chăn khẽ động đậy, vươn ra, mềm mại mũm mĩm. Sau đó một bàn chân mềm mềm cũng vươn ra, thiếu chút nữa đạp trúng Bạch Hi Cảnh đang ngồi đọc sách ở bên giường.
Bạch Hi Cảnh một tay cầm sách, mắt vẫn không rời quyển sách, một cái tay khác thuần thục đem bàn tay nhỏ và bàn chân nhỏ nhét trở vào trong chăn, chăn nệm lại dồn lại, một cái đầu nhô ra, đôi mắt còn mông lung híp lại vì buồn ngủ, rồi sau đó cũng mở mắt, tóc tơ mềm mại vương trên khuôn mặt trắng mịn hơi ửng hồng vô cùng đáng yêu.
Bạch Hi Cảnh xoa cái đầu nhỏ đang xù lên. “Tỉnh rồi à?”
“Dạ.” Khó khăn lắm mới được ngủ nướng, Tiểu Tịnh Trần vươn vai, ngáp một cái thật to rồi từ từ bò dậy. Bạch Hi Cảnh giúp cô bé sửa sang lại đầu tóc: “Vẫn còn sớm, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413997/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.