Nước biển dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lạnh lẽo, chậm rãi chảy dưới gầm cầu, gió đêm nhè nhẹ chờn vờn trên mái tóc rối bời, tà áo mỏng manh trong gió nhẹ bay phấp phới. Mắt thấy mấy chiếc máy bay trực thăng đang chậm rãi áp tới gần, Tống Siêu vẫn giữ biểu cảm trước sau như một, lười biếng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Vệ Thủ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tiểu Tịnh Trần, tay từ từ nắm chặt tạo thành nắm đấm: “Đành liều một phen!”
Tống Siêu nhún vai, linh hoạt khởi động khớp xương bả vai, nở nụ cười, nói với Tiểu Tịnh Trần: “Được rồi, được rồi, tuy không sinh cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng, như vậy kiếp sau có được đầu thai thì chúng ta cũng không cách nhau quá xa.”
Vệ Thủ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, bọn họ biết chắc những tay sát thủ trên mấy chiếc máy bay trực thăng này về cơ bản không có năng lực lấy được mấy cái mạng này của bọn họ, mặc dù sẽ phiền toái đôi chút, nguy hiểm đôi chút, nhưng với bọn họ mà nói, chạy thoát tuyệt đối không hề khó, Tống Siêu đơn giản chính là rảnh hơi kiếm chuyện muốn ăn đòn, lời này mà đến tai Bạch Hi Cảnh, chắc chắn ngày này sang năm là ngày giỗ đầu của cậu ta.
Vệ Thủ biết cậu ta chỉ đang nói đùa thôi, nhưng Tiểu Tịnh Trần lại không nhận ra điều đó, cô bé cân nhắc “lời đề nghị” này của Tống Siêu vô cùng nghiêm túc, sau đó từ chối một cách chân thành: “Sau khi mình chết sẽ đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413991/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.