Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Hi Cảnh xuất hiện bên bờ biển, Đẳng Thập biết mình đã xong đời rồi. Bạch Tịnh Trần là tín đồ Phật giáo, quý trọng sinh mệnh. Nhưng Bạch Hi Cảnh lại hoàn toàn trái ngược với cô bé, sinh mệnh con người ở trong mắt anh cũng chỉ là con số mà thôi. Đối với Bạch Hi Cảnh, Bạch Tịnh Trần luôn là vảy ngược của ảnh thì cũng giống như vậy, Bạch Hi Cảnh cũng là điểm yếu của Bạch Tịnh Trần. Bạch Hi Cảnh có thể vì Bạch Tịnh Trần mà giết người thì Bạch Tịnh Trần cũng có thể bất chấp mọi thứ vì Bạch Hi Cảnh, bao gồm cả những sinh linh khốn khổ lầm than. Đẳng Thập há miệng lẩm bẩm: “Giết nhiều người vô tội như vậy, lẽ nào Bạch Hi Cảnh không sợ báo ứng sao?” “Báo ứng?” Đại Sơn không hiểu sao lại cất tiếng cười to, cười đến nỗi phía sau gáy đụng phải vách khoang máy bay, nhưng anh lại không cảm thấy đau: “Bản thân anh đã từng làm nghiên cứu viên cấp cao nhất lại tin vào điều này sao? Đẳng Thập, nếu như trên thế giới này thật sự có báo ứng, anh cảm thấy mình sẽ chết trước, hay là bọn tôi chết trước?” Đẳng Thập: “…” Dưới cái nhìn chăm chú tưởng như trong suốt thâm thúy nhưng thực ra lại âm u lạnh lẽo, Đẳng Thập cảm thấy mình không còn nơi nào để lánh thân nữa. “Huống hồ… anh nói bọn họ vô tội? Đẳng Thập, có phải anh cảm thấy rất đắc ý vì anh có thể lừa dối Đại tiểu thư làm việc cho mình đúng không? Có phải là anh cảm thấy mình rất lợi hại vì có thể dùng bảy chục triệu khiến cho Đại ca nhà chúng tôi chịu nhả ra đúng không? Có phải anh cho rằng kế hoạch của mình hoàn hảo không chút sai sót đúng không? Chẳng lẽ anh không thấy kỳ lạ chút nào là tại sao rõ ràng Đại ca đã quyết định sẽ dạy dỗ anh, nhưng vẫn để chúng tôi đi cùng Đại tiểu thư đến giúp anh trộm đồ sao?” Đẳng Thập trợn tròn mắt, nói thật, anh ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này: “Tại sao?” “Anh có biết món đồ trong nhiệm vụ lần này của các anh là gì không?” Đẳng Thập suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không biết, cấp trên không nói cho chúng tôi… Anh biết sao?” Đại Sơn giống như thở dài nặng nề, nói: “Đợi sau khi anh nhìn thấy món đồ trong nhiệm vụ làn này của mình thìanh sẽ biết, những người này không hề chết oan uổng chút nào. Bởi vì cho dù không có anh làm mồi nhử thì chúng tôi cũng sẽ tiêu diệt bọn họ.” “… Các người lợi dụng tôi?!” Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng lại có ngữ khí khẳng định. Đại Sơn nhún vai: “Giang Chúc quá giảo hoạt, chưa bao giờ dừng lại quá hai mươi tư tiếng ở một nơi, Đại ca cũng không có nhiều thời gian để lãng phí với hắn, đúng lúc các người muốn đến trộm đồ ở chỗ hắn, bọn tôi liền tìm người lén lút nói cho Giang Chúc biết. Mà ân oán của các người và Giang Chúc cũng không ít nhỉ, hắn ta đã chuẩn bị vẹn toàn, cho rằng nhất định có thể bắt sống anh…” Vừa nói, anh vừa chỉ vào tòa nhà chính ở bến tàu Thâm Song đèn đuốc sáng trưng lúc này đã cực kỳ hỗ loạn: “Hiện tại, hắn ta đang ở trong đó chờ anh rơi vào tình cảnh tù nhân đấy, đáng tiếc…” Cho nên mới nói, Bạch Hi Cảnh chẳng những đã hủy diệt mười bảy cứ điểm ở nước ngoài của Đặc khu quốc gia, tiêu diệt lực lượng chính của Giang Chúc, còn dùng mồi câu quý báu là Đẳng Thập để dụ dỗ con cá mập lớn Giang Chúc… Được, được lắm, Bạch Hi Cảnh, coi như anh lợi hại!! Đặc khu quốc gia hết lần này đến lần khác dụ dỗ Bạch Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh cũng chỉ cảnh cáo ngoài miệng, nhưng lại âm thầm làm không ít chuyện. Tất cả mọi người đều tưởng rằng anh đã được con gái thuần hóa mà hướng thiện, thật không ngờ vào thời khắc quan trọng, lại bị anh hung hăng cắn cho một phát, máu thịt be bét, gân cốt tổn thương! Không phải phe ta không có tài cán gì, mà là kẻ địch quá giảo hoạt! Đẳng Thập… hoặc có lẽ là Đặc khu quốc gia, lần này nhất định là thất bại thảm hại! Anh ta ngẩn người nhớ lại toàn bộ căn nguyên, quá trình và kết quả của sự việc, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cho nên mới nói, dưỡng thương gì đó, thật ra thì tất cả chỉ là ngụy trang?” Không ngờ, vẻ mặt đang vui tươi hớn hở của Đại Sơn đột nhiên trở nên u ám, mặc dù vẫn cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến cho người ta sợ hãi. Việc Bạch Hi Cảnh dưỡng thương là thật, hơn nữa tình trạng thương tích của anh còn chưa khỏi hẳn, nhưng anh lại không thể không quay lại. Bởi vì anh tuyệt đối không thể để Tiểu Tịnh Trần chạm vào món đồ trong nhiệm vụ kia. Đương nhiên, anh có thể để Tiểu Tịnh Trần không tiếp nhận nhiệm vụ này. Thế nhưng, nếu như món đồ kia không ở trong tay bọn họ, thì nó sẽ trở nên nguy hiểm hơn. Cho nên, nhất định bọn họ phải lấy được nó, nhưng lại không thể để Tiểu Tịnh Trần tiếp xúc với nó. Chất độc trên người Bạch Hi Cảnh đã được giải trừ, tuy nhiên do thời gian cấp bách, nghỉ ngơi chưa đủ, màu tóc của anh không bao giờ trở lại được như cũ nữa. Rõ ràng thoạt nhìn chỉ là một người đàn ông trưởng thành tuấn tú chừng ba mươi tuổi, nhưng lại có mái tóc bạc như một ông lão… Xót xa quá đi mất! Từ hôm chia tay Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy bản thân làm gì cũng không vừa ý, nhưng lại không thể nói ra nguyên cớ vì sao. Hiện tại được ôm cổ cha, được cọ vào khuôn mặt của cha, được cha ôm chặt vào trong lồng ngực, cô bé mới cảm thấy… ừm, trong lòng thoải mái quá. Sự hỗn loạn trên bến tàu vẫn còn tiếp tục, tiếng nổ mạnh từ các ống hỏa tiễn được vác trên vai vẫn liên tục vang lên. Tiểu Tịnh Trần bị việc “cha đã trở lại” làm cho kinh ngạc vui mừng đến nỗi quên hết mọi chuyện xung quanh cuối cùng cũng chầm chậm nhớ tới nhiệm vụ của mình. Cô bé theo bản năng muốn ngoảnh lại nhìn bến tàu xa xa phía sau mình: “Phía bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như con có nghe thấy tiếng gào thét của đám Khoai Tây.” Bàn tay đang vuốt ve phía sau gáy của cô bé hơi dùng lực, ép đầu cô bé vào trong cổ mình, khẽ cười nói: “Không có gì chuyện đâu, Khoai Tây đang đùa giỡn với bọn họ, con không phải giúp người ta tìm đồ gì đó nữa, đợi đám Khoai Tây chơi đã rồi, món đồ đó tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.” “Vâng.” Tiểu Tịnh Trần không chút nghi ngờ mà tin tưởng lời Bạch Hi Cảnh nói. Mặc dù cảm thấy tiếng gầm rú của đám Khoai Tây nghe thế nào cũng không thấy đơn giản chỉ là đùa giỡn, thế nhưng đối với cô bé, lời cha nói luôn luôn đúng. Nếu như cảm thấy cha đã nói sai thì chắc chắn là đầu óc cô bé đã bị ngập nước, cho nên mới hiểu sai. Ừ, chính là như vậy! Bạch Hi Cảnh yên tâm thoải mái dẫn Tiểu Tịnh Trần rời khỏi chiến trường đẫm máu, hai người lưng tựa lưng ngồi trên bờ biển vui vẻ “tâm sự với nhau”. Khụ… được rồi, là Tiểu Tịnh Trần bùm bùm chát chát kể lại cho cha nghe từng tí từng tí những việc đã xảy ra từ sau khi chia tay cha cho đến hiện tại. Đến cả việc mỗi ngày ăn bao nhiêu thứ, mỗi bữa cơm ăn bao nhiêu bát cũng nói rõ ràng, không phân việc lớn việc nhỏ. Tốc độ nói chuyện của cô bé từ trước đến giờ vẫn luôn rất chậm, Bạch Hi Cảnh cũng không gấp gáp, cứ bình tĩnh mỉm cười lắng nghe. Trên bờ biển tràn ngập sự ấm áp, đương nhiên, nếu như không có con chim lớn đang gào thảm thiết và con mãng xà đang cố gắng để con chim lớn kêu thảm thiết hơn thì càng tốt. Cũng không biết bao lâu sau, khói thuốc súng trên bến tàu cũng dần dần biến mất, Tiểu Tịnh Trần đang kể đến cuộc kỳ ngộ trong chương trình “Nhật ký thời đại” mà mình tham gia thì điện thoại của Bạch Hi Cảnh đột nhiên vang lên. Nụ cười trên khuôn mặt anh không hề thay đổi, nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý lạnh: “Alo, nói!” “…” Đại Sơn rụt cổ lại, hình như đã quấy nhiễu đến tâm trạng tốt của Đại ca, anh cũng không dám dài dòng, vội vàng báo cáo: “Tất cả đều thuận lợi, Giang Chúc đã bị bắt sống rồi, đã lấy được món đồ kia, Đại ca, anh thấy…” “Giam Giang Chúc lại, bắt giữ cả Đẳng Thập và đồng bọn của anh ta nữa, còn món đồ kia… mang tới sở nghiên cứu ngầm, cậu biết nên làm như thế nào rồi đấy.” “Vâng.” Đại Sơn đáp một tiếng, vội vàng cúp điện thoại. Trên không trung đột nhiên truyền tới tiếng máy bay trực thăng, ở phía bên kia bờ biển, một chiếc máy bay trực thăng dân sự đang “vù vù” bay tới. Bạch Hi Cảnh đưa tay kéo Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên bãi cát: “Trực thăng tới đón chúng ta rồi, đi thôi.” Chân mày của Tiểu Tịnh Trần hơi nhíu lại, Bạch Hi Cảnh nhướng mày: “Sao vậy? Không nỡ đi?” Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Con đã đồng ý giúp Đẳng Thập tìm đồ rồi.” “Không sao, đã tìm thấy món đồ đó.” Bạch Hi Cảnh mỉm cười, khóe mắt liếc qua chiếc Chim ưng 77 đang bay lượn quay lại trên bầu trời. Đẳng Thập đang ngồi trong chiếc Chim ưng 77 không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình. Vừa rồi Tiểu Sơn đã thoáng nhìn thấy ánh mắt của Bạch Hi Cảnh, anh chậm rãi đưa điện thoại di động của mình cho Đẳng Thập: “Nói với Đại tiểu thư, đã tìm thấy đồ rồi.” Đẳng Thập: “…” Được rồi, đang ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu! Đẳng Thập biết, với mức độ quen biết của anh ta và Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh sẽ không dễ dàng giết chết anh ta. Thế nhưng nếu như anh ta khiến cho Tiểu Tịnh Trần có cảm giác mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy ngại khi nhận bảy chục triệu đó, chắc chắn anh ta cách cái chết không còn xa nữa. Thế là, anh ta vội vàng bấm số của Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần, cảm ơn sự giúp đỡ lần này của bọn cô, đã tìm thấy món đồ kia rồi, nhiệm vụ của cô đã được hoàn thành.” “Ồ.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đáp một tiếng, nhưng lại đột nhiên hỏi: “Sao anh lại dùng điện thoại của chú Tiểu Sơn, điện thoại của anh đâu?” Điện thoại gọi đến biểu thị chữ cái gì, em gái tỏ vẻ mặc dù nhìn không hiểu, nhưng lại biết bức ảnh của người gọi đến không phải là Đẳng Thập. Đẳng Thập: “…” Bị chú Tiểu Sơn nhà cô bóp nát rồi: “Hết pin.” “À.” Tiểu Tịnh Trần cũng không nghi ngờ gì, cúp điện thoại rồi vui vẻ cùng Bạch Hi Cảnh về nhà. Máy bay trực thăng thả thang dây xuống, Bạch Hi Cảnh giẫm lên thang dây, một tay ôm eo Tiểu Tịnh Trần, một tay nắm lấy thang dây. Máy bay trực thăng bay lên trên không, thang dây đung đưa rời khỏi mặt đất. Lúc này là thời khắc tối tăm nhất trước rạng sáng, xung quanh bến tàu bởi vì được đèn công suất lớn chiếu sáng nên sáng như ban ngày, còn thế giới bên ngoài bến tàu thì tối đen như mực. Thế nhưng sau khi bước vào nội thành, những ngọn đèn như những đốm sao lấp lánh đã khiến cho cả khu vực thành thị trở nên rực rỡ trong bầu trời đêm. Những ánh đèn vụn vặn như những ngôi sao vĩnh hằng, hòa lẫn với những ngôi sao thật sự trên bầu trời, chiếu sáng xuống đôi mắt to lung linh của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần há cái miệng nhỏ nhắn ra, kinh ngạc vui mừng nhìn thành phố xinh đẹp dưới chân. Bạch Hi Cảnh nghiêng đầu nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô bé, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Đẹp chứ?” Tiểu Tịnh Trần vội vàng gật đầu, hai mắt mở to tròn, còn sáng hơn cả những vì tinh tú. “Thích chứ?” “Thích ạ.” Tiểu Tịnh Trần víu trên thang dây, phía sau lưng dựa vào lồng ngực của Bạch Hi Cảnh, vừa an toàn vừa an tâm. Bạch Hi Cảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên máy bay trực thăng, người điều khiển lập tức hiểu được hàm ý trong ánh mắt của đại boss, quay đầu máy bay, máy bay trực thăng đi ngang qua bầu trời đêm của cả thành phố, lượn một vòng lớn, đến tận khi trời sáng mời trở về bên cửa sổ nhà đại boss. Tiểu Tịnh Trần rất phấn khởi, tắm xong, cô bé ôm gối lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại rộng lớn mà không ngủ được. Bạch Hi Cảnh tắm xong đi ra liền nhìn thấy con gái đang lăn qua lăn lại như người điên, anh không nhịn được mà bật cười, anh cầm một chiếc khăn lông sạch sẽ rồi lôi người điên ở trong chăn ra, sau đó từ tốn và cẩn thận giúp cô bé lau nước trên tóc. Mái tóc ngắn rối bời của Tiểu Tịnh Trần rất nhanh đã được làm khô, cô bé xoay mình, bàn tay nhỏ ấn lên bả vai của Bạch Hi Cảnh ép anh ngồi xuống, sau đó cũng lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ giúp cha lau nước. Thế nhưng, khăn mặt còn chưa rơi xuống đầu Bạch Hi Cảnh, cô bé đột nhiên ngây người. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối màu trắng bạc của Bạch Hi Cảnh, những sợi tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay của cô bé, Tiểu Tịnh Trần không hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cô bé không hiểu nổi cảm giác này, chỉ là bản năng của cơ thể đã dâng lên cảm giác ở trong lòng. Sống mũi nhỏ cay cay, đáy mắt trong suốt tràn ngập nước, nước mắt ngưng kết tràn ra khỏi mi mắt, theo gò má chảy xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]