Nói thật, Tiểu Tịnh Trần và Tiết Bồng cũng không thân quen nhau lắm. Số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay. Lấy bản tính nhìn qua là quên của em gái mà nói, cô bé tuyệt đối không thể ghi nhớ con người lạ lẫm này được. Nhưng không còn cách nào khác, lúc mới đầu khi đang đàm phán ở khách sạn, Tiết Bồng từng giây từng phút đều nghi ngờ mục đích của Tiểu Tịnh Trần khi cô bé xuất hiện ở nhà họ Tiết. Tiểu Tịnh Trần lúc đó đã cảm nhận được ý xấu từ anh ta, nên tất nhiên cũng ghi nhớ mùi vị của người “xấu xa” này.
Tiết Bồng hoàn toàn không ngờ được Tiểu Tịnh Trần còn nhớ mình, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta. Điều này khiến cho Tiết Bồng vốn cảm thấy vô cùng không thoải mái, bởi vì khi nhìn khuôn mặt giống như một khuôn đúc ra của Tiểu Tịnh Trần và em trai út thì anh ta không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác rất lạ. Cái loại cảm xúc lạ lẫm này khiến tâm trạng nôn nóng của anh ta có chút giảm bớt một chút, ngữ khí cũng vì thế mà không còn cứng ngắc như trước nữa.
“Em mới bao nhiêu tuổi hả, lại dám chạy đến những nơi như thế này để chơi. Nhanh chóng về nhà cho anh, nếu không cẩn thận anh đánh đấy.”
Nhìn vào khuôn mặt vừa xa lạ vừa thân quen của Tiểu Tịnh Trần, Tiết Bồng theo bản năng phô ra thái độ của một người anh trai. Mặc dù trong lòng anh ta trăm ngàn lần đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413946/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.