Huyền Không nằm trên giường ngửa mặt lên trời, hai tay buông thõng, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn công chúa ngồi bên cạnh mình, không buồn, không vui, không giận. Con gái có đẹp hơn đi nữa thì trong mắt chàng cũng chỉ là một bộ xương mà thôi. Nhưng trên thực tế, chàng càng bình tĩnh, lại càng tăng thêm sự hỗn loạn trong lòng dưới vẻ bề ngoài bình thản kia - Ngoại trừ hoàng hậu ra thì cô gái này là người phụ nữ tôn quý nhất của Đại Chu quốc, đã bất tri bất giác khắc ghi vào đáy lòng của chàng. Sự bình tĩnh cực độ của Huyền Không làm tổn thương tới công chúa vốn đã đè nén nỗi đau, đôi mắt đen như đá thạch của nàng gắt gao nhìn chằm chằm chàng, hàm răng khẽ cắn môi dưới, hốc mắt rưng rưng, nhưng niềm kiêu hãnh của công chúa lại khiến nàng kìm nén nỗi thống khổ khi muốn mà không có được này, đau đớn tới mức cực hạn chính là sự cố chấp không chết không nguôi. Tục ngữ nói, không ở trong im lặng mà trở nên xấu xa thì cũng trở nên biến thái trong sự kiềm nén! - Cố chấp cuối cùng đã trở thành tuyệt vọng! Công chúa đột nhiên cúi đầu, cánh môi mềm mại mang theo sự dứt khoát giống như thiêu thân lao đầu vào lửa trực tiếp áp xuống môi của Huyền Không. Tất cả mọi người tại hiện trường hít một ngụm khí lạnh, bàn tay nắm thành quả đấm nhét vào trong miệng, đè nén tiếng kêu kinh hãi trở lại trong cuống họng, trên mặt mỗi người đều ửng đỏ nhộn nhạo, ánh mắt lại càng sáng lên tới mức hiện lên sắc nước gợi tình, cả căn phòng đều tràn ngập bong bóng màu hồng ám muội. Huyền Không rõ ràng không ngờ tới công chúa sẽ bá vương như vậy, chàng hơi sửng sốt, lại không hề né tránh, bị công chúa vừa vặn hôn phải, hai môi dính lại, bốn mắt nhìn nhau, dây dưa quyến luyến, thời gian giống như đứng yên tại thời khắc này! “Vù ~” một tiếng xé gió đột nhiên vang lên, ánh mắt công chúa phát lạnh, hai tay đặt bên sườn thắt lưng Huyền Không đột nhiên dùng lực đẩy, giống như vận động viên thể thao xuất sắc nhất vậy, xoay người một cái từ trên giường nhảy xuống, khó khăn lắm mới tránh thoát được một bước chân mạnh mẽ quét tới. Một cước không trúng, Ngải Mỹ cũng không nhụt chí, xoay người tung một cước, chân còn lại cũng đạp về phía công chúa. Váy dài của công chúa bay lên, động tác lưu loát tránh khỏi công kích một lần nữa của Ngải Mỹ, đồng thời, lòng bàn tay của nàng giống như con bướm hoa, đè lên bả vai của Ngải Mỹ, Ngải Mỹ không thể không từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới có được, ngửa người lui về phía sau né tránh trước, trong lúc một tới một lui, hai người lại đánh nhau như vậy. Các khán giả bị nụ hôn bất ngờ của công chúa và hòa thượng khi nãy khiến cho sốc tới nỗi hóa đá, giờ phút này mới dứt khoát theo kịp, phong hoá, sa hóa thành mảnh vụn vỡ - một cô gái xinh đẹp phóng khoáng mặc đồ thời thượng đánh nhau với một cô gái quý tộc mặc trang phục công chúa cổ đại xa hoa lộng lẫy, con mẹ nó còn dám xuyên không gian thời gian thêm chút nữa không hả?! Công phu của Ngải Mỹ là do học được của Tiểu Tịnh Trần khi rảnh rỗi, để đối phó với người bình thường hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng muốn đấu với Hoa Thất Đồng có thể đánh cân sức ngang tài với Tiểu Tịnh Trần khi mang vòng trọng lực, khoảng cách không phải chỉ là nửa điểm một điểm thôi đâu. Nhưng Hoa Thất Đồng từ lúc còn nhỏ cũng chưa từng mặc váy, cô không quen với sự gò bó của hoa phục váy dài, khả năng đã bị hạn chế rất nhiều, trái lại Ngải Mỹ dùng toàn bộ hỏa lực tạm thời đánh với thực lực ngang nhau. “Bịch~~~” cái mặt bàn giả làm bàn bát tiên gỗ lim thật trong phòng bị một cước của Ngải Mỹ đạp thành mảnh vụn, “Choang ~~~” bình hoa trên cái giá làm giả bình đồ cổ quý báu bị tay áo của Hoa Thất Đồng không cẩn thận làm đổ xuống đất trở thành mẩu vụn... Đạo diễn Tạ cuối cùng cũng giật mình bừng tỉnh, nhìn những mảnh vỡ đầy trên đất, anh ta vô cùng đau đớn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đồ cổ của tôi... Các người còn ngây ra đó làm gì, chết tiệt! Còn không mau kéo hai người điên này ra, nhanh lên nhanh lên!” Nhân viên công tác vội vàng gật đầu không ngớt, quây thành vòng tròn xông lên phía trước. Đáng tiếc, hai cô gái điên cuồng đang đánh hăng say, một người vì muốn bảo vệ đầu của mình không bị Boss Bạch hái xuống mà liều mạng, một người vì để có thể tiếp cận với cô gái mình nhìn trúng mà ra sức vật lộn, những người khác bất kể là kẻ nào tới gần chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn. Thế là, vừa thấy một đám hán tử giống như cơn lũ cuồn cuộn mãnh liệt xông tới thì mười giây sau, cơn lũ đã bị đập thành hạt mưa bắn tung tóe đầy đất rồi. Nhìn đám nhân viên lăn lộn đầy đất nhắm hai mắt lại khóc than, chết cũng không chịu đứng lên kia, đạo diễn Tạ tức đến nỗi mặt xanh lên, nhảy dựng lên gào thét giận dữ, các loại phẫn nộ, khiển trách, quở mắng, doạ dẫm vang vọng thẳng lên ba trăm mét trời cao. Ngay khi các diễn viên nhượng bộ lui binh, các nhân viên công tác chuồn đi giả bộ vô tội. Khi đạo diễn Tạ mắng tới nỗi mặt đỏ tía tai, hiện trường có duy nhất một cao tăng bình tĩnh ung dung chậm chạp đi tới. Các nhân viên công tác lăn lộn ven đường tự giác nhường đường, tầm mắt của tất cả mọi người đều bị tiểu lang quân khôi ngô đầu trọc thu hút. Bị sự im lặng của hòa thượng đầu trọc bức bách, đạo diễn Tạ đột nhiên mắng chửi không ra lời, anh ta há hốc miệng, muốn khuyên cô gái nhỏ đừng tự tìm đến cái chết, nhưng những lời kia lại không thể nào nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé bước lên theo gót các cơn sóng dữ, nghênh tiếp hai cô gái điên khùng. Nhưng mà, cảnh tượng năm bước máu tươi trong dự liệu lại không hề xuất hiện, tiểu hòa thượng khôi ngô nhẹ nhàng xen vào giữa hai cô gái rất khó có thể chia cắt ra kia. Bởi vì cô bé xuất hiện quá mức đột ngột, bàn chân tung cước đá của Ngải Mỹ trực tiếp đánh về phía gò má mềm mại của cô bé, lòng bàn tay của Hoa Thất Đồng đụng về phía ngực cô bé. Nếu như bị đánh thật, em gái nhỏ ít nhất sẽ bị gãy hai đốt xương sườn, gãy ba cái răng. Thời khắc mấu chốt, tiểu lang quân khôi ngô đã ra tay. Áo tăng bào (áo của hòa thượng) của cô bé chuyển động, tựa như một cao nhân, hai tay nắm lại, chậm rãi vẽ một vòng tròn lớn, một tay đỡ mắt chân của Ngải Mỹ, tay còn lại đỡ cổ tay của Hoa Thất Đồng, dẫn dắt đảo một vòng lại một vòng tròn lớn. Hai cô gái giống như chịu một lực lớn khó có thể chống đỡ được, bước chân không ổn định lui về phía sau, hai cô gái điên cuồng đem thiên quân vạn mã ném thành hạt mưa cuối cùng cũng bị tách ra. Tiểu lang quân khôi ngô đứng giữa hai cô gái, đứng thẳng người, đôi mắt đen láy yên lặng không có sóng, vẻ mặt thản nhiên không hề kiêu ngạo, hai tay chắp lại, hơi khom người, “A di đà phật, hai nữ thí chủ, xin tự trọng.” “...” Hiện trường một đám pho tượng binh mã trố mắt đứng nhìn, trợn mắt há miệng, con mẹ nó thì ra cao nhân đích thực ở đây! Ngải Mỹ hung hăng trừng mắt giống như nhìn Hoa Thất Đồng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng hơi co rút: “Về việc diễn kịch, cha cậu rốt cuộc nói với cậu những gì rồi?” Việc Tiểu Tịnh Trần đọc không hiểu kịch bản không phải là bí mật gì, trước kia mỗi lần đóng phim đều là Bạch Hi Cảnh đọc kịch bản, sau đó giải thích vai diễn cho cô bé nghe. Mặc dù vậy, em gái nhỏ từ trước tới nay chưa bao giờ nói dối cũng không nhất định có thể diễn ra được, cho nên mỗi lần sắp đến giờ, Bạch Hi Cảnh đều nghĩ biện pháp khác, nói với cô bé, chỉ cần coi đối thủ thành sư phụ/ sư điệt/ sư huynh/ thú cưng v.v.. lời thoại đối đáp tự nhiên sẽ OK. Sự thực chứng minh, năng lực phân tích của Bạch Hi Cảnh là không thể nghi ngờ, Tiểu Tịnh Trần dưới sự chỉ dạy của anh, mỗi lần đều có thể hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ quay phim. Lần này, đương nhiên cũng không phải ngoại lệ! Đôi mắt to của đại hòa thượng khôi ngô chớp chớp, giống như phép thuật tan biến của cô bé lọ lem lúc mười hai giờ đêm, vẻ mặt của cô bé lập tức từ bình tĩnh uyên thâm biến thành vẻ ngây thơ ngốc nghếch. Trơ mắt nhìn cao tăng đắc đạo siêu thoát khỏi hồng trần biến thành một kẻ ngây thơ ngốc nghếch, Ngải Mỹ tỏ ra tang thương không vực dậy nổi! “Cha nói, chỉ cần coi mình là Minh Không sư điệt là được.” Minh Không rất giống Huyền Không trong bộ phim này, anh ta là đệ tử có tuệ căn nhất chùa Bồ Đề. Đáng tiếc, trước khi vào chùa, anh ta cũng là một kẻ có đồ đao nặng nhất, cho nên, “phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật” đối với anh ta mà nói lại càng khó khăn hơn so với các đệ tử khác, thật giống như Huyền Không muốn buông bỏ công chúa mà một lòng xuất gia cũng là khó càng thêm khó! - Đây là tổng kết củaBạch Hi Cảnh sau khi trưng cầu ý kiến Phương trượng trụ trì. Thế là, em gái nhỏ coi mình thành Minh Không, mà công chúa chính là đồ đao muốn quăng đi lại không thể nào quăng đi được. Ngải Mỹ không quen Minh Không, nhưng cô biết những điều Boss Bạch nói luôn luôn đúng... Haiz, hình như có gì đó không đúng?! Hai cô gái điên cuồng đã trở lại bình thường rồi, đạo diễn Tạ đối mặt với đống hỗn độn ở hiện trường quay phim, thật đúng là muốn khóc. Hoa Thất Đồng có thể cướp được vai diễn quan trọng như thế này với thân phận là một người ngoài ngành, đạo diễn Tạ đương nhiên biết thân phận của chị ta không hề đơn giản, hơn nữa chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của chị ta, mà là Ngải Mỹ động thủ trước gây ra tai họa. Theo lý mà nói, đạo diễn Tạ lúc đó cũng không kêu “Cắt” thì bất cứ kẻ nào cũng không được phép xông vào ống kính gây rối khi đang quay phim... Đương nhiên, việc cô gái nào đó tự ý sửa kịch bản cưỡng hôn hòa thượng khôi ngô, tất cả mọi người theo bản năng đều không để ý tới. Cho nên người đuối lý là Ngải Mỹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]