Nhớ lại sự đối xử khác biệt khi Quả Cà đối mặt với Vua Sói, Màn Thầu và Thái Bao, rồi lại quan sát cảnh ngộ hiện giờ của Ngó Sen, đột nhiên Bạch Hi Cảnh có một dự cảm không được tốt lắm: “Ngó Sen mà con nuôi ở trên núi có màu gì?” Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút: “Màu vàng? Không đúng, màu trắng? Cũng không đúng, dù sao cũng là hoa văn màu trắng và màu vàng thôi ạ.” Bạch Hi Cảnh: “…” Vậy tại sao con lại bắt một con báo màu đen rồi gọi nói là Ngó Sen chứ hả? Bạch Hi Cảnh lấy cuốn bách khoa toàn thư về động vật mà mình đã đặc biệt chuẩn bị ra, đưa cho Tiểu Tịnh Trần để cô bé tìm kiếm. Sau đó, Bạch Hi Cảnh đã được mở mang kiến thức về loài của Ngó Sen - Báo săn! Được rồi, nếu như em gái đã có thể coi hổ trắng là hổ Đông Bắc và gọi là Thái Bao, thì vì sao lại không thể xem con báo đen là báo săn tên Ngó Sen chứ! Chúa sơn lâm dẫn theo một đám em trai nhỏ hòa thuận, nhưng Bạch Hi Cảnh lại không thể không đổi nhà ở vì đội ngũ “người thân” đang ngày càng khổng lồ này. Mẹ kiếp, ngoài bốn con dã thú ra lại còn cộng thêm một con chó chỉ cần nằm là đã khiến cho phòng khách chật cứng không còn chỗ đặt chân nữa. Không đổi chỗ sẽ ổn sao? Bạch Hi Cảnh khua chiêng gõ trống kiến tạo lại một căn phòng lớn hơn. Tiểu Tịnh Trần cũng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu công việc mà mình mới có. Đây là lần đầu tiên cô bé làm việc lớn (?!),cho nên vô cùng hứng thú. Nhân vật công chúng gì đó không phải có sẵn rồi sao? Hứa Lâm Lang, An Kỳ, Khưu Vân… Hứa Lâm Lang là một trong số bạn là nữ giới ít ỏi của cô bé, hằng tháng đều nấu một nồi cháo điện thoại đường dài mấy trăm tệ. An Kỳ dù gì cũng đã cùng cô bé trải qua khó khăn, tình cảm thời trẻ con lúc nào cũng trong sáng nhất. Còn Khâu Vân là đồ đệ đã bái sư đàng hoàng, Tiểu Tịnh Trần đã uống trà bái sư của anh ta rồi. Hơn nữa hằng năm mỗi dịp Tết đến, cho dù có bận rộn đến đâu, anh ta cũng đích thân đến nhà chúc Tết sư phụ. Do đó cho dù bình thường ít liên lạc, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn nhớ đến bọn họ. Nhưng khi cô bé nói ý tưởng của mình cho Bạch Hi Cảnh, cha cô bé lại sâu xa nói: “Hứa Lâm Lang không biết võ thuật, hệ số nguy hiểm khi làm nhiệm vụ quá cao. An Kỳ là một tên ngốc, chỉ số thông minh còn thấp hơn cả Màn Thầu (?!),tìm cậu ta không bằng tìm Thái Bao. Còn về Khưu Vân… Hiện giờ cậu ta là siêu sao quốc tế, sự chú ý quá lớn, không tiện để hành động.” “Vầng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, lời cha nói luôn luôn đúng. Thế là, ba người này bị loại khỏi danh sách. “Nhân viên của tổ hành động tốt nhất phải có bản lĩnh cao cường, lại còn phải là người con quen. Phải có năng lực, sự ăn ý, như vậy các con mới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo được.” Bạch Hi Cảnh dẫn dắt từng bước, anh giúp con gái trải mạng lưới quan hệ mười ba năm, dù thế nào cũng phải thu được một chút lợi ích chứ! Thế là Tiểu Tịnh Trần lấy chỉ điểm của cha làm tiêu chuẩn cơ bản, bắt đầu sàng lọc tất cả những người mình quen. Sau đó, một danh sách mới đã được ra lò! Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường là một trong các đại học trọng điểm của Hoa Hạ, là nơi đào tạo ra vô số nhân tài công nghệ cao cho các ngành các nghề của Hoa Hạ. Đương nhiên, trong trường học ngày nay, nhân tài không phải là trọng điểm nhận được sự chú ý, thanh niên ngày nay thích ngắm trai xinh gái đẹp hơn. Trên sân bóng rổ của trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường đang diễn ra một trận thi đấu ngoài giờ học. Bên sân thi đấu chật kín người. Trong mười người trên sân thi đấu thì có chín người mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc. Chỉ có một người duy nhất dường như mới chỉ làm nóng người, ngoại trừ khuôn mặt đỏ bừng lên vì vận động, trên trán cũng chỉ có một lớp mồ hôi mỏng để chứng tỏ cậu ta đang vận động mạnh mà thôi. Đối mặt với đội bóng rổ có tiếng trong trường, cậu ta hoàn toàn thành thạo, dẫn bóng chuyền bóng ném bóng mượt mà như nước chảy mây trôi. Phía bên sân thi đấu vang lên những tiếng reo hò chói tai đầy hưng phấn. Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, chiến thắng không hề khó đoán. Thành viên hai đội sau khi cúi chào liền quay về khu nghỉ ngơi, lau mồ hôi, uống nước, nghỉ ngơi một lúc, rồi thu dọn đồ đạc về nhà. Một người đẹp tóc quăn đang nhìn chàng trai trẻ gần như không hề chảy mồ hôi đó, cười nói: “Không ngờ anh tốt nghiệp rồi mà vẫn bằng lòng quay lại thi đấu với bọn em. Em thật sự phải cảm ơn anh, không có sự thúc đẩy của anh, bọn họ sẽ không có được thực lực như bây giờ.” Chàng trai trẻ im lặng uống nước, cười cười: “Không có gì, dù sao tôi cũng rảnh.” Ánh mắt của người đẹp Ôn Thục Tuệ đưa đẩy, cô nhìn chằm chằm vào người thanh niên: “Buổi tối có rảnh không? Cùng đi ăn cơm nhé, coi như là em cảm ơn anh.” Chàng trai trẻ trong ánh mắt trông đợi của cô gái chậm rãi lắc đầu. Ánh mắt của Ôn Thục Tuệ lập tức trở nên u ám, lại bị từ chối rồi, cô khẽ cắn môi, do dự nói: “Anh…?” Lời còn chưa kịp hỏi, thì đã bị một tiếng gọi yếu ớt cắt ngang: “Đàn.... đàn anh!” Chàng trai trẻ và Ôn Thục Tuệ đồng thời quay đầu lại nhìn. Hai người trông thấy một cô gái trong sáng giản dị mặc một chiếc váy ngắn màu trắng đang cúi đầu lo lắng vân vê ống tay áo, khuôn mặt trắng ngần đỏ bừng lên. Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, cô gái lấy hết dũng khí nói: “Đàn anh Lăng Phi, em thích anh!” Đàn anh Lăng Phi, em thích anh! Đây là lời mà rất nhiều nữ sinh của trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường muốn nói ra. Lăng Phi học thạc sĩ sáu năm ở trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường, nữ sinh tỏ tình với cậu không phải một nghìn thì là tám trăm người, bình quân cứ hai ngày là có một người. Nhưng đáng tiếc là, cho dù có là cây trinh nữ e thẹn ngượng ngùng, hay là đóa hoa bách hợp trong sáng, là mẫu đơn lộng lẫy, hoa hồng kiều diễm, hay là hoa đỗ quyên nóng bỏng, dường như tất cả đều không phải là mẫu người cậu thích. Cho dù có là ai tới tỏ tình, câu trả lời của cậu luôn chỉ có một. “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi!” Thế nhưng bảy năm qua, chưa bao giờ thấy bạn gái của cậu xuất hiện, càng không có một người bạn nữ giới đặc biệt thân thiết nào tới đây thăm cậu. Giờ đây cậu đã tốt nghiệp đi làm mà vẫn đơn thân lẻ bóng. Một người con trai tốt, giữ mình trong sạch như vậy tất nhiên là trở thành người tình trong mộng của rất nhiều cô gái. Hiếm khi cậu có thời gian quay trở lại trường học, các em gái đương nhiên phải tranh thủ thời gian, nắm chặt cơ hội. Trông thấy bộ dạng xấu hổ của cô gái, ánh mắt của Lăng Phi vô hình trở nên dịu dàng. Ôn Thục Tuệ cảm thấy đau xót trong lòng, chẳng lẽ người con trai được mệnh danh “chung tình” nhất trường Đại học Khoa học Kỹ thuật cuối cùng cũng động lòng rồi sao? Đúng lúc cô ta không dám nhìn thẳng, ánh mắt rưng rưng định dời sang hướng khác, thì lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lăng Phi: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi!” Nước mắt của cô gái lập tức trào ra, bộ dạng trông rất đáng thương, khiến cho Lăng Phi từ nơi đáy lòng phải khen ngợi một câu: “Váy của em rất đẹp.” Trắng tinh không có chút tạp chất nào! Tỏ tình trước mặt mọi người thật không hay, nếu như bị từ chối, thì sẽ trở thành trò cười cho toàn trường. Có điều, Lăng Phi là chàng trai “chung tình” nhất của trường Đại học Khoa học Kỹ thuật, bị cậu từ chối cũng không có gì mất mặt cả. Nếu như được chấp nhận mới thật sự là cách cái chết không xa đấy. Chàng trai tốt thuộc về mọi người mà! Nước mắt của cô gái lặng lẽ rơi xuống, đám người đứng vây xem vẫn chưa tản đi, đã vậy lại còn không sợ chết mà đùa bỡn: “Đàn anh, anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!” “Đúng vậy, đúng vậy, làm hòa thượng nhiều năm như vậy rồi. Rốt cuộc anh vì ai mà thủ thân như ngọc vậy chứ?” “Nếu như có em gái nào tốt nhất định phải giới thiệu cho chúng em nhé!” Lăng Phi có chút nhức đầu, vẻ mặt cười khổ. Ôn Thục Tuệ thấy vậy không đành lòng, cô ta lớn tiếng nói: “Được rồi, các cậu đừng có ăn hiếp người thành thật…” “Anh là người thành thật sao?” Một giọng nữ dịu dàng êm ái đột nhiên vang lên bên tai Lăng Phi. Giọng nói của cô gái không lớn, nhưng lại như một kỳ tích lấn át giọng nói của Ôn Thục Tuệ, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải chú ý tới. Một câu hỏi này như tiếng sấm nổ lên bên tai Lăng Phi, cậu khó tin trợn to mắt, đột nhiên ngoảnh lại, nhìn vào gương mặt mình mong nhớ ngày đêm ở trước mắt. Học đại học sáu năm, đi làm một năm, trong suốt bảy năm trời, cậu không dám chủ động đi tìm cô bé. Hằng năm vào dịp Tết, cô bé sẽ gọi điện thoại hẹn các cậu cùng đi ăn cơm và đi chơi với nhau, ôn lại những năm tháng hồi nhỏ. Cậu biết mình đã có tình cảm không nên có với cô bé. Cậu cũng biết, với mức độ yêu thương con gái của cha cô bé, cho dù có là cậu hay bất cứ một người nào khác, những người bạn chơi cùng cô bé cũng đều không thể nào có khả năng phát triển được gì với cô bé. Không phải các cậu không đủ tốt, mà là các cậu không đủ mạnh. Trừ khi các cậu có thể giống như Bạch Hi Cảnh, trở thành một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp, nếu không thì, đến tư cách theo đuổi cô bé cũng không có. Thế nhưng nói đi nói lại thì, Hoa Hạ đã có một Bạch Hi Cảnh, chưa nói đến việc anh có cho phép có người đứng ngang hàng với mình không, thì chính Hoa Hạ cũng tuyệt đối không cho phép có một Bạch Hi Cảnh thứ hai xuất hiện. Cho nên, Lăng Phi chỉ có thể chôn giấu thứ tình cảm ngây ngô vừa mới nảy sinh này vào sâu trong đáy lòng, rồi chỉ có thể tưới nước nuôi dưỡng tình bạn chân thành mà thôi. Do đó sau khi tốt nghiệp, cậu không quay lại thành phố S làm việc. Cậu sợ rằng nếu như khoảng cách quá gần, bản thân sẽ không chịu được mà phá hủy đi sự yêu thích trong sáng cùng tình bạn mười ba năm này. Thế nhưng cậu không ngờ được, cô bé lại chạy tới trường học tìm cậu. Trường Đại học Khoa học Kỹ thuật Nam Đường và thành phố S cách nhau cả một tỉnh mà. Tiểu Tịnh Trần chỉ hỏi một câu, Lăng Phi chẳng những không trả lời, lại còn như một pho tượng ngây người ra. Cô bé không kiềm được giơ tay lên huơ huơ trước mặt cậu, Lăng Phi đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng nắm lấy bàn tay đang gây trở ngại đến tầm nhìn của mình, giọng nói của cậu bởi vì kích động mà có chút bất ổn: “Sao em lại tới đây?” “Tới tìm anh đó.” Tiểu Tịnh Trần nói điều đương nhiên, không hề biết bị con trai nắm tay thì có gì không đúng, dù sao mọi người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại còn trần truồng cùng đi bơi nữa, có sao đâu, đúng không! Lăng Phi vì câu trả lời đương nhiên đó mà nhịp tim đột nhiên tăng tốc, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế nhưng việc hai người nắm tay nhau lại như kim châm đâm vào mắt người khác, Ôn Thục Tuệ đột nhiên xen vào: “Lăng Phi, anh không giới thiệu một chút à?” Lăng Phi ngây người ra, còn chưa tỉnh lại từ trong sự ngạc nhiên mừng rỡ. Ngược lại là Tiểu Tịnh Trần thì cưới tít mắt, cô bé cười nhe cả răng nanh ra, nói: “Tôi tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.” Người tên Bạch Tịnh Trần ấy, có vẻ ngoài trong sáng dễ thương, đôi mắt to trong suốt như sơn tuyền lấp lánh chắc chắn hạ gục được cả nam lẫn nữ. Chỉ cần không tận mắt chứng kiến sự hung tàn của cô bé, chỉ cần không phải người não tàn thông minh đến méo mó, gần như không có một ai có thể chống lại mị lực trong ánh mắt của cô bé. Ánh mắt phức tạp của Ôn Thục Tuệ nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ngọt ngào của Tiểu Tịnh Trần, trong lòng chợt cảm thấy chua xót. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô bé này quả thực là một nữ sinh rất dễ khiến cho cánh con trai rung động. Chẳng lẽ cô bé chính là người trong lòng mà Lăng Phi nhớ mãi không quên trong suốt bảy năm sao? Lúc này, Lăng Phi cuối cùng cũng đã có phản ứng. Cậu khôn khéo hơn Tiểu Tịnh Trần rất nhiều, do đó ánh mắt chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra nỗi niềm ẩn giấu trong mắt của Ôn Thục Tuệ. Cậu nghiêng người theo bản năng, chặn tầm nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần của Ôn Thục Tuệ: “Cô bé là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên của tôi.” Tiểu Tịnh Trần lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng, đúng, thanh mai trúc mã!” Lăng Phi: “…” Em gái ơi, em khẳng định em biết thanh mai trúc mã có ý nghĩa gì chứ? Tiểu Tịnh Trần vô tội chớp mắt. Tống Siêu và Vệ Thủ tẩy não từ sáng đến tối quả thực rất thành công, nhưng không ngờ lại cho người khác được lợi… Cùng nhau lớn lên từ nhỏ = Thanh mai trúc mã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]