Chương trước
Chương sau
Dù sao trong lòng Tiểu Tịnh Trần cũng có Phật, tuy rằng do thể chất biến dị mà hung tàn bẩm sinh, nhưng khi ra tay cô bé vẫn phân rõ nặng nhẹ. Trên nguyên tắc, bàn trà vừa chắc vừa nặng có thể đập cho người ta trực tiếp đi gặp Phật Tổ. Nhưng Tiểu Tịnh Trần có thể đập gạt tàn mà không lưu lại dấu vết thì cũng có thể khống chế sức lực không để cho bàn trà đập chết người, chỉ làm cho Anh Đức đơ tại chỗ. Hắn không ngất nhưng cũng không lên tiếng được.
Sau khi lấy bàn trà đập, Tiểu Tịnh Trần ngồi trở về sofa, quét mắt nhìn. Mấy tên đàn em của Anh Đức đã tỉnh lại lập tức rụt cổ lại. Chiếc bàn trà đó vừa rồi thật sự đã đập nhiệt tình và dũng khí của bọn họ thành bụi rồi.
Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Các người, ai muốn tìm nhóm Dương Tĩnh gây phiền phức thì tự động đứng lên.”
Phật Tổ làm chứng, Tiểu Tịnh Trần thật lòng muốn hỏi thăm một cách chân thành, cô bé không hề tỏ ra uy hiếp. Thế nhưng, sự đe dọa bằng một cái gạt tàn và một bàn trà lúc trước và kết cấu tạo câu cũng như ngữ khí của cô bé đã làm cho lời này khi vào tai người khác thì không giống như một câu hỏi dễ chịu.
Thế là, vài tên đàn em vừa tỉnh lại không khỏi nhìn nhau, sau đó, có người run cầm cập đứng lên. Có một thì sẽ có hai, có ba. Vậy là, càng ngày càng nhiều người đứng ra. Khi tất cả mọi người tỉnh lại, tại hiện trường, trừ Tiểu Tịnh Trần và Anh Đức ra thì không còn ai ngồi cả.
Tiểu Tịnh Trần gật gù, nói: “Rất tốt, nói vậy thì tôi đã không đánh sai người.”
Cô bé đánh cũng đánh rồi, giờ mới hỏi “Có đánh sai người hay không” còn có ý nghĩa gì sao? Còn có ý nghĩa sao?
Đương nhiên vẫn còn ý nghĩa! Trong nửa tiếng tiếp theo, những tên đàn em trong bang phái của Anh Đức đều được tự mình trải nghiệm ý nghĩa chân thực nhất đó.
Nếu như nói trước đó đánh đấm trong sân chỉ nghiêng về một bên, vậy thì giờ phút này, trong sảnh, là sự hành hạ đến từ một phía. Mặc dù trước đó mọi người đều bị cô gái này dùng bạo lực đánh cho ngất đi, nhưng họ cũng không bị thương chỗ nào. Thế nhưng giờ đây, những tiếng răng rắc khi xương gãy đang vang lên không dứt bên tai khiến người nghe dựng tóc gáy, cả người nổi da gà.
Nhìn bóng đáng Tiểu Tịnh Trần không ngừng di chuyển trong sảnh, Đại Sơn không khỏi rùng mình xoa vai, nhỏ giọng nói: “Này, em nói xem, sao Tiểu Tịnh Trần lại có sở thích kỳ lạ này nhỉ, đánh gãy xương người khác quả thực là con mẹ nó quá tàn nhẫn, quá vô tình, quá cố ý gây sự.”
Tiểu Sơn lạnh lùng liếc anh ta, nói: “Người thích bẻ gãy cổ người khác căn bản không có tư cách nói cô bé.”
Đại Sơn im lặng nghẹn lời. Em trai Tiểu Sơn à, em có phải em trai ruột của anh đây không, con mẹ nó hố anh trai quá rồi đấy!
Ngừng một chút, Tiểu Sơn lạnh lùng nói tiếp: “Rõ ràng trong lòng vui lắm, hà tất còn cố bày ra bộ dạng này.”
Đại Sơn có chút sững sờ, không khỏi cào tóc, bất đắc dĩ nói: “Em cũng thế còn gì, trước đây luôn cảm thấy đại tiểu thư quá sạch sẽ, sạch đến mức có vẻ ngớ ngẩn. Thế còn dễ nghe chút. Em không phải không biết có bao người sau lưng nói cô bé ngu xuẩn.”
Tiểu Sơn cong khóe môi nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy được, hỏi lại: “Anh cảm thấy cô bé ngu xuẩn sao?”
“Làm sao có thể?” Đại Sơn xù lông như con mèo bị giẫm phải đuôi, nói: ""Nếu cô bé ngu thì làm sao có thể làm cho con hồ ly Tống Siêu một lòng một dạ đi theo như thế chứ? Cô bé ngu xuẩn mà có thể bắt vía được tên biến thái Vệ Thủ sao? Cô bé mà ngu thì có thể làm hai chúng ta cam tâm tình nguyện gọi một tiếng đại tiểu thư hả? Cô bé mà ngu thì có thể làm việc hoặc xử người tùy thích sao? Người sống được thế này mới là thông minh thực sự.”
Đừng nói rằng là do cô bé có người cha tốt. Đại Sơn, Tiểu Sơn đều hiểu rất rõ rằng, dù không có Bạch Hi Cảnh che chở, Tiểu Tịnh Trần cũng có thể làm những việc mình muốn một cách tùy ý. Dựa vào bản lĩnh của cô bé thì không ai có thể làm gì cô bé hết. Mà trong lòng cô bé trừ Phật Tổ và Bạch Hi Cảnh ra thì không có ai nữa, không có gì bận lòng chính là không có nhược điểm. Không có nhược điểm thì có thể thỏa sức lớn mạnh mà không bị hạn chế. Đây mới chính là điểm “trâu bò” chân chính của Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Sơn liếc mắt, nói: “Anh ngưỡng mộ sao?”
Đại Sơn nhún vai, đáp: “Ngưỡng mộ cũng không đạt được, chỉ nói đến việc dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề thì anh đây đã không làm được rồi. Anh đây không có bản lĩnh tốt như cô bé, cũng không cố chấp như cô bé. Thêm nữa là không có sự tự tin vô địch như thế. Quan trọng hơn là anh không có thiên phú chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa một cách vô thức đó. Tiếc thay, đầu cô bé bị M1371 tổn thương, e rằng cả đời này cũng không trở thành người quá thông minh như Đại Ca được. Nếu không...”
Nếu không Đại Ca cũng không phải chịu khổ thế, đế quốc họ Bạch cũng không lo không có người kế thừa.
Tiểu Sơn biết Đại Sơn muốn nói gì sau từ “Nếu không” đó. Anh ta cũng chỉ có thể lặng im. Rất lâu sau, anh ta mới từ từ nói: “Anh có bao giờ nghĩ, Đại Ca trước nay vẫn luôn nuôi Đại tiểu thư như sâu gạo, tự do tự tại - Vì sao lần này lại để cho cô bé tự chọn có nên đi đến tận cửa báo thù hay không không?”
Đại Sơn hơi ngây người, ánh mắt đột nghiên tỏa sáng, nói: “Ý của em là...”
Tiểu Sơn gật đầu, trầm giọng nói: “Em cảm thấy Đại Ca hình như đã quyết định điều gì đó rất quan trọng. Nói đi nói lại, anh có cảm thấy tính cách của Đại tiểu thư thật sự hợp với việc trở thành con sâu gạo tự do tự tại không?”
Đại Sơn bỗng xanh mặt ngay tại chỗ. Với cái tính cách bạo lực ấy, nếu mà tự do tự tại thì... Tuyệt không thể trở thành sâu gạo, xấp xỉ mẫu dạ xoa thì đúng hơn!
Hai người quang minh chính đại nói chuyện. Nhóm vest đen thì cos làm cảnh nền. Với những lời chuyện trò của hai người, họ chỉ làm như vào tai phải ra tai trái. Chức trách của họ là để mắt đến Tiểu Tịnh Trần đang ở trong sân kia. Đợi đến khi Đại Sơn và Tiểu Sơn nói xong, Tiểu Tịnh Trần cũng thở phào một hơi. Cô bé nhìn nhóm đàn em đang ôm ngực kêu gào đau đớn, chớp chớp mắt, im lặng, bình tĩnh đi đến bên Đại Sơn, Tiểu Sơn, nói: “Đi thôi, chúng ta về thôi, đừng để ba đợi lâu.”
Đại Sơn lập tức cười như Phật Di Lặc, gật đầu nói: “Được, đi, đi, đi!”
Tiểu Tịnh Trần lập tức xoay người đi về phía cửa, Đại Sơn và Tiểu Sơn liền theo sau. Chỉ là, ánh mắt của Tiểu Sơn không khỏi liếc nhìn đám côn đồ đang nằm đầy trên mặt đất, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại. Chỉ số bạo lực của Tiểu Tịnh Trần thì không cần phải nghi ngờ, nhưng... Vì sao anh ta có cảm giác không đúng lắm?
Nghĩ lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, Tiểu Sơn cuối cùng đã phát hiện vấn đề nằm ở nơi nào...
Đó chính là: Anh Đức quá đỗi thản nhiên!!
Để đủ trở thành một bá vương khu Hạ Thành, tất nhiên hắn cũng phải có chút kiêu ngạo, có chút phô trương. Nhưng ngược lại, người có vị trí như hắn cũng tuyệt đối không phải là tên ngốc không não. Dưới tình huống bản thân rõ ràng không chiếm ưu thế lại dám không kiêng dè kêu gào chọc giận kẻ địch có thể nắm trong tay mạng sống của mình... Đừng nói Anh Đức là người không biết sợ, Tiểu Sơn sẽ cười chết mất. Vậy thì chỉ có một loại khả năng. Đó là hắn có một bệ đỡ đủ để gạt sạch những người đến gây chuyện với hắn.
Nhưng mà đáng tiếc, ô dù của Anh Đức dường như không có sức ủng hộ mạnh mẽ cho lắm, mãi đến khi bọn họ thu quân về mà một cọng lông của đối phương cũng chưa thấy đâu.
Tiểu Sơn không khỏi lắc đầu. Xã hội đen thật là... Ha!
Một chân Tiểu Tịnh Trần sắp bước qua cổng thì bỗng nhiên dừng lại. Cô bé rung tai theo bản năng, đột ngột quay đầu lại nhìn Tiểu Sơn. Tiểu Sơn sững sờ, mặt không biểu cảm, nói: “Không sao, chú chỉ đang nghĩ đến những việc buồn cười, những người buồn cười mà thôi.”
Tầm mắt của Tiểu Tịnh Trần trực tiếp hướng lên, qua đỉnh đầu anh ta, nhắm thẳng vào hành lang tầng hai.
Đại Sơn và Tiểu Sơn không khỏi quay đầu nhìn, tiếc là ngoài ánh đèn sáng trưng của tầng hai ra thì họ không thấy gì hết.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, ngây người trong hai giây, rồi đột nhiên dồn sức, thân thể đi qua Đại Sơn, Tiểu Sơn và nhóm người vest đen. Một chân cô bé đạp lên lưng ghế sofa, bật một cái, dường như không chịu chút lực cản nào mà bay lên tầng hai. Một tay cô bé nắm lấy lan can, vung người, hai chân quét một góc một trăm tám mươi độ vào cột trụ ở hành lang.
“Bụp” một tiếng thân thể va vào nhau vang vọng trong căn nhà yên tĩnh. Một bóng người bay ra khỏi trụ hành lang, bay lên không, hai tay chống mặt đất, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống đất ổn định thân thể. Người này đẩy chiếc kính trên sống mũi, cười ôn hòa, nho nhã, nói: “Bạch tiểu thư vẫn đầy sức sống như trước nhỉ!”
Giọng nói trầm thấp như đàn Cello mang theo sự dịu dàng như ngọc, người này mặc một chiếc áo khoác dệt sợi màu lam nhạt, một chiếc quần màu lam đậm và đi một đôi giày thể thao. Vẻ mặt dịu dàng tuấn tú nhìn có vẻ giống anh hàng xóm, mang lại thiện cảm cho người nhìn.
Tiểu Tịnh Trần không khỏi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ, mũi chun lại ngửi ngửi. Nếu dựa vào khả năng ghi nhớ qua thị giác thì cô bé chắc chắn không nhớ được mặt của người đàn ông này, nhưng mà dựa vào mùi hương thì... Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ, tay nắm chặt đấm nhẹ vào lòng bàn tay, nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh là Đẳng Thập. Tôi đã gặp anh ở cổng khu trò chơi.”
Ánh mắt Đẳng Thập chợt lóe qua tia sáng, cười càng dịu dàng hơn, đáp: “Bạch tiểu thư trí nhớ thật tốt.”
Lúc đó cô bé khóc tới mức trời đất quay cuồng, ngoành mặt làm ngơ với anh ta, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không chịu cho, sao giờ lại có thể nhớ anh ta, nhớ được tên anh ta? Điều này không khoa học!
Được rồi, lúc này Tiểu Tịnh Trần đã tự mình giải thích hiện tượng khoa học này, cô bé gật đầu, trả lời một cách chắc chắn: “Tôi có thể nhớ mùi của anh, chắc chắn không lầm được.”
Đẳng Thập im lặng. Nhớ mùi hương là thứ quái gì, sao lại khiến anh ta cảm thấy kỳ dị đến thế!
Sáu năm trước, Tiểu Tịnh Trần do nhảy ở máy trò chơi quá giỏi mà được mời nhảy thi đấu. Nhưng em gái không phân biệt được nhảy và đánh võ này đã đánh người ta, khiến cho quần chúng phẫn nộ. Lúc đó là Đẳng Thập đeo kính đã đứng ra đòi lại công bằng cho cô bé, chỉ với vài câu nói của anh ta đã khiến những lời chỉ trích của quần chúng biến thành lời đồng tình và ủng hộ. Đến cuối cùng khi anh ta cười híp mắt phân tích cho thấy bàn tay đứng sau màn sắp đặt sự việc này chính là anh ta, khiến cho đám thiếu niên nhà họ Bạch hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Tịnh Trần không nhớ mặt anh ta, nhưng nhớ được mùi hương của anh ta, cho nên mới nhận ra được.
Đương nhiên Tiểu Tịnh Trần chỉ nhớ được anh ta là người cô bé đã gặp ở cổng khu trò chơi. Nhưng khi Đại Sơn, Tiểu Sơn nhìn thấy anh ta thì con ngươi họ đột nhiên co lại. Hóa ra người đứng sau lưng Anh Đức lại là anh ta, nhưng họ không hề biết tin anh ta đã đến Thượng Kinh! Quả nhiên, không phải là địa bàn của bản thân thì làm gì cũng vướng chân vướng tay.
Đẳng Thập hoàn toàn không thèm nhìn Đại Sơn, Tiểu Sơn và nhóm vệ sĩ mặc vest đen dưới tầng một. Anh ta chỉ nhẹ nhàng khom lưng chào Tiểu Tịnh Trần với nghi lễ của một quý ông, rồi nói: “Xin chào Bạch tiểu thư, cho tôi giới thiệu lại từ đầu. Tôi tên Đẳng Thập, nhân viên nghiên cứu cấp S của Sở Nghiên cứu Đặc biệt. Tôi rất hứng thú với cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.