Dao bổ dưa hấu là thứ đồ tốt, có thể cắt dưa, có thể chém người, có thể tạo khí thế, cũng có thể phòng thân! Thế nhưng kịch bản phát triển ra thành trận ác chiến giữa băng nhóm xã hội đen là chuyện quái gì đây hả trời? Lúc nhỏ ở trên núi, tùy chọn một người trong các hòa thượng ở chùa Bồ Đề cũng có thể một tay đập nát tảng đá, dưa hấu ư? Chuyện nhỏ! Sau khi cô bé xuống núi, tất cả mọi chuyện như ăn, mặc, ở, đi lại đều được Cha Ngốc cuồng con gái chuẩn bị đầy đủ. Cho nên, cả cuộc đời Tiểu Tịnh Trần thực sự chưa có cơ hội nhìn thấy hung khí thần thánh vạn năng trong truyển thuyết - Dao bổ dưa hấu! Nhưng đối với một tín đồ Phật giáo như cô bé mà nói, trừ dao thái rau, tất cả những đồ vật mang lưỡi sắc đều là vật đầy tội ác không thể tha thứ. Thế là, vừa nhìn thấy dao bổ dưa hấu sáng loáng này, Tiểu Tịnh Trần lập tức nổi giận rồi. Một khi phẫn nộ thì em gái có một điểm rất đặc sắc. Nếu như có người vì một việc không đâu mà chủ động chọc giận cô bé, cô bé chắc chắn sẽ tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt tóe lửa. Nếu xung đột tín ngưỡng với cô bé, dù có cố ý hay vô tình, thì cô bé tuyệt đối sẽ tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt cũng điềm tĩnh, nhưng quanh mình lại để lộ khí thế hung hãn, mắt trợn trừng như tượng Kim Cang. Ngay cả Quả Cà, Màn Thầu và Khoai Tây, Củ Sen cũng không dám lên tiếng. Chỉ có người thân cận mới hiểu điểm đặc biệt này của cô bé, ví như Bạch Hi Cảnh, ví như Đại Sơn, Tiểu Sơn, ví như Vệ Thủ, Tống Siêu, lại ví như ông nội, bà nội, bác trai, bác gái và bảy anh trai nhà họ Bạch. Nhưng những người này tuyệt đối không gồm đồng chí trộm vặt và hai người bạn trước mắt này. Khi nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng mắng nhiếc đầy phẫn nộ đột nhiên xuất hiện, tên ăn trộm và hai người bạn cùng nhau quay đầu lại, sau đó ngay tức khắc bị nỗi sợ bao phủ. Ba người dường như không chút do dự mà vắt chân lên cổ chạy. Khi ngang qua Tiểu Tịnh Trần, đồng chí ăn trộm còn như bị ma xui quỷ khiến thế nào mà kéo lấy cô gái đang “bị dọa” cho ngơ ngác, lôi cô bé cùng chạy, nói: “Còn ngơ ra đó làm gì, chờ chết à, chuồn ngay thôi!” Tiểu Tịnh Trần đang mặc niệm Kinh Phật, nhắm định mục tiêu dao bổ dưa hấu chuẩn bị đại khai sát giới thì đột nhiên bị đồng chí ăn trộm kéo đi. Cô bé tỉnh táo lại, kinh ngạc trợn to mắt, theo bản năng chạy theo chân tên trộm. Còn đồng chí Màn Thầu thì do dự tại chỗ hai giây, có chút lưu luyến nhìn những phần tử xã hội đen đang nhanh chóng ép sát, nhe răng nhếch miệng nuốt nước miếng. Món tráng miệng đến mồm rồi mà lại bay mất, thật không cam tâm, gào khóc! Dù có không cam lòng thế nào, thì Màn Thầu vẫn quyết đoán xoay người đi, đuổi theo cô chủ ngây ngô Bạch Tịnh Trần. Đồng chí ăn trộm và hai người bạn khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ chạy qua chạy lại như con thoi giữa các ngõ hẻm cũ, rách nát của nhà máy giống hệt những con chuột. Bọn họ như đang diễn phim tay lái (Drive) phiên bản 2011 vậy. Thế nhưng những cái đuôi phía sau họ từ đầu đến cuối đều đeo bám không rời, và tiếng chửi bới cũng ngày càng hung ác. “ĐM, Pha Lê đáng chết, có giỏi thì mày đừng chạy, có gan làm không có gan chịu đòn sao?” “Đồ phá hoại, đồ của lão đại mày cũng dám nuốt à, quả thật là con mẹ nó đi tìm chết!” “Đồ tiện nhân, chém không chết mày, ông đây theo họ mày luôn.” Tu dưỡng về ngôn ngữ của Tiểu Tịnh Trần có hạn, giao tiếp thông thường còn tàm tạm, nhưng cái văn hóa mắng chửi kiểu tam tự kinh quốc hồn quốc túy này thì... Xin lỗi, cô bé không có cách nào hiểu được. Cô bé chỉ chạy theo đồng chí ăn trộm len lỏi qua lại như con chuột, ngữ khí bình thản hỏi: “Sao chúng ta lại phải chạy?” “Mẹ kiếp, không chạy để chờ bị bổ thành sinh tố dưa hấu à?” Đồng chí ăn trộm mang tâm trạng u ám bạo miệng buông lời thô tục, mắt liếc dáng vẻ mập mạp ngây ngô như trẻ con của Tiểu Tịnh Trần. Cậu ta mím môi, thở ra một hơi dài, nói: “Xin lỗi, làm cô bị liên lụy, tôi là người có nguyên tắc, chỉ lấy tiền không cướp sắc, cũng không đoạt mệnh. Tôi chỉ muốn trộm cái điện thoại bán lấy tiền cải thiện cuộc sống một chút... Đến chỗ ngoặt trước mặt cô chạy về bên trái đi, con hẻm đó ngắn, rẽ một cái là bọn họ không tìm thấy đâu. Yên tâm đi, mục tiêu của họ là tôi, sẽ không lãng phí thời gian tìm cô. Xin lỗi nhé!” Ba từ cuối cùng rất nhẹ, dường như là lí nhí ở trong miệng. Thế nhưng lỗ tai nhỏ của Tiểu Tịnh Trần rung lên, thính giác của cô bé có thể bắt được những từ mơ hồ đó. Lúc này, họ đang vừa đến chỗ quẹo. Đồng chí ăn trộm đột nhiên dùng sức đẩy cô bé về phía bên trái, nói: “Mau trốn đi!” Nói xong, cậu ta đã chuyển hướng rẽ phải, làm chậm lại tốc độ của mình một chút để người đuổi theo phía sau có thể nhìn thấy bóng người đang rẽ một cách tường tận. Cậu ta vừa xoay người, hai người bạn của cậu ta cũng lập tức xoay người theo. Mặc dù đều là ăn trộm, chỉ là những tên côn đồ lần mò leo lên từ đáy xã hội, nhưng họ có nghĩa khí của họ. Sự việc lớn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ mất đi một cái mạng người, lăn lộn giang hồ luôn sẽ có ngày phải trả giá. Thực tế chứng minh, đồng chí ăn trộm là đúng. Mục tiêu của những người đó là cậu ta, chỉ cậu ta mà thôi. Khi thấy bóng dáng đang chuyển hướng của cậu ta, những người đó không chút do dự rẽ phải đuổi theo. Thậm chí không một ai chú ý người đang đứng ở đầu con hẻm bên phải là Tiểu Tịnh Trần và Màn Thầu. Trong mắt trong đầu bọn họ chỉ có hình bóng của tên khốn cần bị chém thành sinh tố dưa hấu. Một đám người hùng hục đuổi theo bóng dáng tên trộm đang biến mất ở cuối con hẻm. Tiểu Tịnh Trần đứng ở chỗ cũ, nhìn ngõ hẻm tan hoang im ắng, nhất thời ngơ ngác đôi chút. Tiểu Tịnh Trần có EQ là số âm, nhưng trực giác lại chuẩn đến mức nghịch thiên. Ngay từ đầu, tên trộm đó đã không có ác ý với cô bé. Cũng giống như cậu ta đã nói, là cậu ta chỉ muốn trộm điện thoại bán lấy tiền, cải thiệt cuộc sống một chút mà thôi. Mặc dù khi khoe khoang với bạn bè trong công xưởng, miệng cậu ta phun ra những từ thô bỉ tục tằn, nhưng người này có phải có ác ý thật hay không, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn có thể cảm nhận ngay từ phút đầu. Với lại ngay vừa nãy, tên nhóc suýt chút nữa bị Màn Thầu cắn cho một vệt lồi lõm trên vai hình như còn cứu cô bé. Rõ ràng người ra lệnh cho Màn Thầu cắn cậu ta chính là cô bé đó! Tiểu Tịnh Trần là người ân oán phân minh. Tên trộm trộm di động của cô bé, cô bé cho Màn Thầu cắn lại đã là báo thù xong rồi, mà giờ tên trộm kia lại cứu cô bé... Mặc dù rất thừa thãi nhưng cha đã nói có thù thì phải báo nhưng lại chưa nói có ân cũng phải trả! Tiểu Tịnh Trần nghĩ ngợi rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, một tay gãi cằm Màn Thầu, một tay vuốt đầu nó, hỏi: “Màn Thầu, em nói có nên cứu họ không?” Màn Thầu im hơi lặng tiếng nhìn Tiểu Tịnh Trần, gật đầu thật mạnh. Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần rực sáng, nói: “Em cũng thấy cần phải cứu họ có đúng không? Được, chúng ta lập tức qua đó!” Nói xong, cô bé vút người một cái đã nhảy được một khoảng xa. Nhìn bóng dáng nhảy còn nhanh hơn thỏ ấy, Màn Thầu lắc đầu, rung người thật mạnh nhe răng nhếch miệng đầy vẻ không cam lòng. Cái tai nào của cô bé nghe được ông đây bảo nên đi cứu người, rõ ràng là tay cô vô thức dùng sức đè ép ông đây gật đầu. Chủ nhân ngốc nghếch cái gì đó là đồ đáng ghét nhất. Thuộc tính đen tối bẩm sinh gì đó đúng là thứ hố thú cưng nhất rồi! Màn Thầu đầy oán giận lăn lộn trên đất hai vòng. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà đuổi theo cô bé. Là một con sói thủ lĩnh của thế kỷ mới với chỉ số IQ còn cao hơn chó chăn cừu Scotland, nó không thèm chấp nhặt với chủ nhân ngốc nghếch thiếu não của mình, hứ! Dù sao trong lúc cướp điện thoại cũng đã bên nhau thời gian dài như vậy, Tiểu Tịnh Trần đã nhớ rõ mùi vị của đồng chí ăn trộm. Cô bé chạy một mạch đến. Khó khăn lắm mới tới nơi có mùi nồng nhất, mà không ngờ, vừa rẽ vào ngõ, thì trước mắt cô bé chỉ là một con hẻm trống vắng. Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc chớp mắt, trước nay mũi của cô bé chưa bao giờ nhận nhầm cả. Được rồi, có lẽ cũng không được coi là nhầm lẫn, mặc dù trong hẻm không có bóng người nào, nhưng trên mặt đất lại có dấu vết lộn xộn để lại, những đồ cũ nát bị đổ xô, vung ra bừa bãi. Trên đất còn có không ít vết máu chưa khô, đỏ thẫm khiến người ta thấy mà giật mình. Tiểu Tịnh Trần đi qua, ngồi xổm xuống, đưa tay chấm ít máu cho lên mũi ngửi. Quả thật là máu, mà lại còn có mùi của tên ăn trộm. Chẳng trách mùi ở đây lại đậm đến vậy. Chắc chắc đã có trận chiến giữa ăn trộm cùng bạn bè và nhóm người đó. Đương nhiên kết quả không được đẹp cho lắm. Tiểu Tịnh Trần chun mũi ngửi, mùi máu trong không khí vẫn chưa tản đi, chắc là vẫn đuổi kịp được. Thế là, cô bé quay đầu nhìn Màn Thầu đang chậm rãi tiến đến, một lần nữa chạy như điên đuổi theo mùi hương đó. Màn Thầu lắc đầu, giũ lông, không tình nguyện đuổi theo. Ban ngày là thời gian nghỉ của quán bar, dù có mở cửa thì cũng không có khách. Cho nên, cả quán bar lúc này đều có một loại không khí gọi là trì trệ. Nhưng ở một phòng sâu trong quán bar, bầu không khí lại không hề hài hòa êm dịu như ở bên ngoài. Ăn trộm và bạn của cậu ta bị kéo vào phòng hát, kẻ áp giải ba người dùng sức đẩy một cái, bọn họ liền ngã trên mặt đất, trông rất chật vật. Đồng chí ăn trộm đang muốn giãy giụa đứng lên thì bỗng nhiên lưng cậu ta đột nhiên bị ghì xuống. Có người lấy đầu gối đè xương sống cậu ta xuống, đúng lúc đè vào vết thương do dao bổ dưa hấu gây nên khiến cho dòng máu đỏ thẫm rỉ ra ngoài. Tên trộm đau như muốn nổ óc nhưng lại gắng sức cắn răng không rên một tiếng. Người đó liền dứt khoát giật tóc bắt cậu ta ngẩng đầu, do lực kéo tương phản với lực ghì ở sống lưng nên vết thương của cậu nứt ra càng đáng sợ hơn. Đáng tiếc cậu ta đã không còn sức lực để lo cho vết thương của mình, bởi vì lúc này đây, cậu ta đang phải đổi mặt với người mình không muốn gặp nhất. Đồng chí ăn trộm mấp máy miệng, khó khăn thốt lên: “Anh Bạc!” Anh Bạc mặc bộ vest đen, miệng ngậm xì gà, dang hai tay, nhìn có chút khí thế của đại ca xã hội đen. Hai chân gã gập chéo lại, run run, bễ nghễ nhìn bộ mặt đầy máu của tên ăn trộm, nói: “Dương Tĩnh, gan mày không nhỏ nhỉ, ngay cả đồ của ông đây cũng dám nuốt, hở?” Đồng chí ăn trộm Dương Tĩnh hé miệng lộ ra nụ cười khó coi hơn cả khóc, đáp: “Anh Bạc, anh hiểu nhầm rồi, em nào dám nuốt đồ của anh chứ. Đây rõ ràng là vu oan giá họa.” “Con mẹ nó, ít dùng điệu bộ này với ông đây!” Anh Bạc cầm một xấp ảnh trên khay trà đập thẳng vào mặt Dương Tĩnh. Tập ảnh đập vào mặt Dương Tĩnh sau đó vung đầy bốn phía. Da đầu Dương Tĩnh bị kéo căng đau đớn như bị dao cùn cứa, chật vật nhìn về phía đối phương. Khuôn mặt bỗng trắng, cả người lạnh lẽo như bị rơi vào hố băng. Trên ảnh hiện ra rất rõ quá trình cậu ta cất giấu một cái túi du lịch. Anh Bạc nhặt một tấm ảnh đập vào mặt Dương Tĩnh, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Trên cái túi du lịch có một mật mã mà tao cố ý in lên, mày hãy nói cho tao biết, nếu không phải trộm, thì mày lấy đâu ra cái túi giống hệt cái của tao? Hả?” Dương Tĩnh nuốt nước bọt một cách khó nhọc, cảm thấy lần này bản thận thực sự game over rồi. Việc đến nước này cũng không cần phải sợ hãi nữa. Cậu ta dứt khoát thoát khỏi kìm hãm, rồi ngã xuống sàn, cố hết sức ngẩng đầu nhìn lên, đáp: “Anh Bạc, nếu muốn lấy lại đồ, thì thả anh em của tôi ra.” “Kính Tử!” Tiếng nói của bạn bè cậu ta vang lên với đầy vẻ không tán thành. Nếu bọn họ đã chọn cùng rẽ vào một hẻm với Dương Tĩnh, thì có nghĩa họ đã chuẩn bị cho cái chết. Chẳng qua cũng chỉ là cái mạng còm, ai hiếm lạ chứ! Ánh mắt lạnh lẽo của anh Bạc nhìn chằm chằm vào Dương Tĩnh. Dương Tĩnh chỉ cười, bộ dạng y hệt như lợn chết không sợ nước sôi. Anh Bạc từ từ đứng lên, hờ hững nhìn Dương Tĩnh, nói: “Mày không trả tao đồ, tao chém tay bạn mày, chém xong tay thì chém chân. Nếu mày thấy đồ quan trọng hơn bạn bè thì hãy trơ mắt nhìn chúng nó biến thành cây gậy người đi!” Dương Tĩnh sững sờ, kinh hãi nhìn anh Bạc. Mặc dù cậu ta sớm biết tên khốn này thủ đoạn độc ác, nhưng không ngờ lại biến thái đến nước này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]