Tiểu Tịnh Trần dừng bước chân, sững sờ nhìn vết máu khắp trên tay mình: “Chị bị thương rồi sao?”
Thân hình Chị Thất lảo đảo, không giả vờ tiếp được nữa. Tiểu Tịnh Trần vội vàng đỡ chị ta ngồi xuống đất. Từ góc độ này có thể nhìn rất rõ ràng có một vết thương do đạn bắn ở chỗ xương bả vai Chị Thất, dưới ánh đèn đường, màu máu đỏ sậm trở nên u tối.
Trong quán bar, Chị Thất mặc áo sơ mi trắng, lúc ra ngoài, chị đưa áo khoác cho Tiểu Tịnh Trần, sau đó mình thì khoác một chiếc áo vest đen đồng bộ với chiếc quần tây. Bộ quần áo màu đen nhuốm đầy máu tươi căn bản không thể nhìn ra được. Lúc ở dưới nước, bởi vì vẫn luôn nhịn thở, Tiểu Tịnh Trần cũng không ngửi ra được mùi máu tanh hòa lẫn trong nước, thế cho nên cô bé vẫn luôn không phát hiện ra Chị Thất đã bị thương.
Nước sông lạnh như băng đã lấy đi nhiệt độ cơ thể và rất nhiều máu của Chị Thất. Hơn nữa vết thương lại bị nước sông đục ngầu ngấm vào. Sau khi lên bờ còn bị dầm mưa, Chị Thất đã có triệu chứng phát sốt, cảm giác đầu óc mình mê man. Nhưng nhìn ánh mắt ngơ ngác luống cuống của Tiểu Tịnh Trần, chị ta không nhịn được đành phải cắn răng, vùng vằng đứng dậy: “Nơi này hoang vu, chúng ta phải tìm được xe mới có thể rời khỏi.”
Tiểu Tịnh Trần vội vàng gật đầu, theo bản năng lấy điện thoại di động ra muốn tìm cha, nhưng cho dù cô bé ấn như thế nào, màn hình điện thoại di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413777/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.