Bạch Hi Cảnh giống như một quý ông, rất phong độ bắt tay với mẹ Tiết: “Chào chị.”
Thái độ hữu nghị của Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt nhận được thiện cảm của mẹ Tiết. Điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã – đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô với Bạch Hi Cảnh. Mẹ Tiết bất giác thở phào một hơi, một người đàn ông có thể khiến cho người khác cảm thấy tâm trạng thoải mái như được tắm gió xuân, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cốt nhục chia cách mười lăm năm mà không thể nhận nhau. Mẹ Tiết cảm thấy nếu như người đàn ông trước mặt đây đúng là cha nuôi của Tiết Đồng, thế thì con gái của cô chắc chắn có thể trở về nhà rồi!
Thật sao?? Quá ngây thơ rồi!!
Cái gì mà phẩm chất hoàn mỹ của người đàn ông - điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã. Nó chỉ trong phạm vi tầm mắt của con gái bảo bối mới có thể tồn tại trên người Cha Ngốc thôi. Một khi rời khỏi tầm mắt của Tiểu Tịnh Trần, bốn tính từ trên tuyệt đối sẽ rời xa Bạch Hi Cảnh đến mức tám cái sào tre nối lại cũng không chạm tới được.
Mẹ Tiết cảm thấy mình cần phải nói chuyện nhiều hơn với anh Bạch điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã này về cuộc sống của con gái mười lăm năm qua, về sự việc quan trọng để con gái nhận tổ quy tông, về... rất nhiều, rất nhiều thứ.
“Anh Bạch, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh đến nhà ngồi một lát không?” Trên mặt mẹ Tiết mang theo ý cười hòa nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413767/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.