Đám người tự động lùi lại nhường đường. Thương Kỳ nghênh ngang đi ra: “Thật ngại quá, ông đây không giống anh, không biết dùng từ cút như thế nào.”
Chữ “cút” này phải nói là lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai không dứt, rung động đến tâm can người nghe, khiến Kiều Mặc Ngôn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đi ở cuối cùng cũng bất giác nghĩ tới “quả cầu thủy tinh lăn trên đất” kia. Sắc mặt cậu ta rất không bình tĩnh mà chợt đỏ ửng, giận dữ trừng mắt nhìn tròng trọc Thương Kỳ: “Lại là cậu.”
“Không sai, chính là ông đây.” Thương Kỳ nhướng mày nhìn liếc qua đám chiến hữu cùng đội của Kiều Mặc Ngôn: “Nghe nói các anh rất xem thường những đội viên mới lớp 10. Thật ngại quá, ông đây cũng là học sinh lớp 10, rất muốn xin đàn anh chỉ bảo một chút. Đương nhiên, chỉ bảo ấy mà, dù sao cũng phải đóng chút học phí, nếu không thì quá là tổn thương tự tôn của người ta rồi, các anh nói có phải không?”
Bốn đội viên lớp 11 tự động đi tới đứng vững sau lưng Kiều Mặc Ngôn. Có người tính cách nóng nảy nghe xong lời nói của Thương Kỳ liền muốn nổi đóa ngay tại chỗ, nhưng lại bị Kiều Mặc Ngôn ngăn lại. Kiều Mặc Ngôn trừng mắt nhìn Thương Kỳ, nói: “Nếu cậu đã muốn tiêu tiền để xin chỉ dạy thì anh đây sẽ dạy cho cậu biết ngoan ngoãn.”
“Haiz, đừng nói quá sớm như vậy, chỉ dạy mà, đương nhiên học phí phải do bên thua nộp cho bên thắng để cảm tạ rồi, đúng không!”
“Cứ Quyết Thế Đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413755/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.