Bạch Hi Cảnh nhíu mày: “Xác định là cậu ta?”
Đại Sơn gật đầu: “Kết quả kiểm tra cho thấy dấu vân tay trùng khớp, hơn nữa cậu ta cũng đã chính miệng thừa nhận. Từ đánh tráo quả bom, kích nổ đến tháo dỡ rồi giấu máy kích nổ, cậu ta đều nói rất chi tiết. Nếu không phải chính tay cậu ta làm, có rất nhiều chi tiết nhỏ sẽ không thể nói ra được như vậy.”
Bạch Hi Cảnh gật đầu, anh không quá để tâm đến chuyện ai là hung thủ. Điều anh để tâm chính là kẻ thật sự đứng sau màn giật dây là ai: “Còn tra được gì nữa?”
Đại Sơn đương nhiên biết điều Bạch Hi Cảnh thật sự muốn là gì. Anh không khỏi cảm thấy hơi lúng túng: “Không có, cậu ta là một cô nhi, các mối quan hệ đều trống trơn. Cậu ta thậm chí không thể nói rõ quả bom đó từ đâu ra, cũng không biết mình tại sao phải tráo đổi quả bom giả thành bom thật, cảm giác… có chút tà môn.”
Bạch Hi Cảnh không nhịn được cau mày, ngón tay thon dài xoa lên cằm, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ sâu xa. Đại Sơn bất giác lùi lại một bước. Nụ cười của đại ca… thật đáng sợ! Hu hu…
“Cậu ta đang nói dối.” Bạch Hi Cảnh đột nhiên mở miệng: “Nếu đã có thể đánh tráo quả bom ngay dưới mí mắt tôi, vậy xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của cậu ta dường như cũng không phải chuyện quá khó nhỉ? Nghĩ cách moi hết những điều mà cậu ta đang giấu giếm ra. Tôi cho phép cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413748/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.