Chương trước
Chương sau
Cuối cùng sự việc chó dữ cắn người bị thương được nhà trường ra mặt cưỡng chế hạ màn.
Con chó dữ hành hung người - Nguyên Soái, chủ nhân của con chó dữ - Đồ Phú, cùng với bà mẹ bởi vì một vết chân mà bắt đền mười hai nghìn tệ của Đồ Phú đều bị đội bảo vệ của nhà trường mời đi. Vị phụ huynh đen đủi bị Nguyên Soái để lại vết răng trên xương cũng được đưa vào bệnh viện. Có lẽ là đã quen xử lý những việc đột ngột xảy ra, nên cách xử lý khẩn cấp của nhà trường sạch sẽ gọn gàng lạ thường. Đương nhiên là bên liên quan còn lại trong sự việc chó dữ, Màn Thầu cũng khó thoát khỏi bị chịu phạt.
Nhưng khi đội bảo vệ muốn cưỡng chế đưa Màn Thầu đi, lại bị Thương Kỳ ra mặt ngăn cản, tự sẽ có nhân viên chuyên gia nhà họ Thương giải quyết vụ tranh chấp này.
Em gái yên tâm thoải mái tiếp nhận sự bảo vệ của Thương Kỳ. Dù sao thì cô bé từ đầu đến cuối cũng chưa hề động thủ. Về phần Màn Thầu... Chó cắn chó cũng là một loại giao lưu tình cảm thôi mà, đối với em gái mà nói, chỉ cần không phạm “sát giới” thì tất cả đều có thể được.
Sau khi báo danh xong, chia tay với ba thiếu niên, Tiểu Tịnh Trần dẫn Màn Thầu trở về xe. Trên đường về nhà, cô bé chậm rãi miêu tả lại không sai một chữ nào tất cả những gì hôm nay tai nghe mắt thấy cho Cha Ngốc. Bạch Hi Cảnh chỉ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi lại một hai câu, nhưng không hề phát biểu bất cứ ý kiến mang tính chủ quan nào.
Ăn cơm trưa xong, buổi chiều Cha Ngốc dẫn con gái ngốc đi mua vài đồ mà khai giảng học kỳ mới cần dùng, sau đó trở về nhà ăn cơm tối, tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tịnh Trần không tới trang viên nhà họ Lạc chạy bộ. Lạc Kha Minh nhập ngũ rồi, Hàn Hùng, Lăng Phi và Đầu Gỗ cũng vào đại học rồi, bây giờ chỉ còn lại đám đàn ông tổ bảo vệ còn ở đó. Lý do duy nhất Tiểu Tịnh Trần xuất hiện cùng bọn họ chính là tỉ thí quyền cước, bây giờ các thiếu niên đều đã đi rồi, cô bé cũng không cần chạy xa như thế để mượn sân tập, sân thể dục trong tiểu khu là đủ rồi.
Thế là mỗi buổi sáng, những người luyện tập thể dục trong tiểu khu đều có thể nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc quần áo thể dục màu trắng và một chó Husky tràn trề năng lượng lon ton chạy theo phía sau, cộng thêm một con hổ trắng to lớn lộng lẫy và một con mãng xà khổng lồ kỳ dị.
Khi con hổ trắng và mãng xà vừa xuất hiện đương nhiên đã gây ra sự hoang mang sợ hãi không nhỏ, điện thoại của Cục Cảnh sát sắp bị người ta gọi đến muốn nổ tung. Sau khi cảnh sát tới lại phát hiện cô gái nhỏ có đầy đủ giấy tờ nuôi thú dữ, hơn nữa con hổ trắng và mãng xà đều rất nghe lời cô bé, cộng thêm việc phía trên có người cố ý đè sự việc xuống, cuối cùng họ chỉ có thể mặc kệ, đến rồi lại đi. Dần dần thì người dân ở tiểu khu cũng được rèn luyện đến mức dây thần kinh to ra, đương nhiên đó là chuyện sau này.
Bảy rưỡi sáng, Tiểu Tịnh Trần theo tiếng chuông đúng giờ bước vào lớp học mới, những tiếng ồn ào ầm ĩ lập tức đập vào mặt. Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, mức độ hỗn loạn trong phòng học hoàn toàn vượt qua dự đoán của cô bé. Thương Kỳ đã chiếm chỗ trước lập tức đứng lên vẫy tay, “Bên này, bên này.”
Tiểu Tịnh Trần liếc thấy Vệ Thủ và Tống Siêu ngồi xung quanh cậu ta liền chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Tiểu Tịnh Trần, Thương Kỳ không khỏi có chút buồn cười: “Nghe nói các cậu trước đây đều là học sinh trường Tiểu học số Một, nếu đã vào trường Trung học Số Năm rồi, các cậu phải học cách quen với phương thức học ở đây, đừng quá ngạc nhiên như thế.”
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế tựa mới toanh, mở khóa cặp, chậm rãi lấy sách giáo khoa, hộp bút các loại ra để ngăn nắp lên trên bàn. Thương Kỳ đưa tay qua đảo loạn chúng lên: “Cậu như thế này là không được, không hòa hợp với mọi người sẽ bị người khác tẩy chay.”
Ở trường Trung học Số Năm, bị mọi người tẩy chay cũng không phải việc tốt lành gì.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, lặng lẽ nhìn đống sách vở lộn xộn trên bàn và cái hộp bút đã thò một nửa ra ngoài mép bàn.
Thương Kỳ hơi đăm chiêu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tiểu Tịnh Trần, dường như... có chỗ nào đó không đúng lắm?
Lúc này giáo viên chủ nhiệm lớp bước vào. Đó là một cô giáo trẻ, tóc dài, đeo kính. Cô đứng trên bục giảng, đảo mắt nhìn phía dưới một lượt. Các học sinh dường như không hề để ý, tiếp tục ai làm việc nấy. Cô giáo đẩy kính mắt, im lặng thở dài một hơi rồi mở giáo án: “Mời mấy em đang chơi vật tay phía dưới văn minh một chút, đừng dọa tới các bạn đang nói chuyện. Các bạn đang nói chuyện nói nhỏ một chút, đừng làm phiền tới bạn đang đọc tiểu thuyết ở phía giữa. Bạn đang đọc tiểu thuyết ở giữa bình tĩnh một chút, đừng quấy rầy bạn đang ngủ phía trước. Sau đây chúng ta bắt đầu học bài!”
Vệ Thủ: “...” Cậu mở sách ra cố gắng nghiêm túc nghe giảng, tranh giành vị trí học sinh ba tốt để được miễn giảm học phí, giành học bổng về trợ cấp cho gia đình.
Thương Kỳ: “...” Cậu nhóc cảm thấy nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài, đưa mắt liếc tới gần quan sát một ngày bình thường của em gái nhà họ Bạch.
Tống Siêu: “...” zzzzzzz~~~
Tiểu Tịnh Trần: “...” Như thế này thật là không khoa học!
Đây chính là nơi khác biệt nhất ở thành phố S.
Các phú thương quan viên của các tỉnh thành khác vì dư luận, vì thành tích chính trị, vì danh tiếng, tuyệt đối sẽ không cho phép con mình biến thành thổ phỉ không coi ai ra gì mà coi thường trường học. Nhưng ở thành phố S, trên đầu người lãnh đạo cao nhất - thị trưởng còn có một Bạch Hi Cảnh đè ép. Chỉ cần Bạch Hi Cảnh đồng ý tha thứ, cho dù có người giết người phóng hỏa cũng không ai dám nói từ “sai“. Đến ngay cả Chính phủ trung ương cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào thành phố S. Đây mới là điểm đặc biệt của Bạch Hi Cảnh khiến cho người ta kiêng dè nhất.
Còn chưa tan học đã có mấy học sinh hai bàn cuối cười hi hi ha ha tự ý cùng nhau ra khỏi lớp học. Cô giáo đến ngay cả khóe mắt cũng không thèm ngẩng lên, cứ thế đọc hết giáo án, sau khi tiếng chuông reo lên liền hô một tiếng “Tan học” sau đó cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Đây mới là môn Ngữ văn tiết đầu, cô giáo môn tiếng Anh ngược lại tương đối lớn tuổi, khoảng ngoài ba mươi, trời sinh khuôn mặt tươi cười, nhìn mặt mũi hiền hậu khiến người ta bất giác nảy sinh một loại thiện cảm gần gũi.
Khi tiếng chuông vào học reo lên, có một phần ba số học sinh trong lớp vẫn không thấy bóng dáng đâu. Cô giáo Lưu dường như đã sớm quen rồi, khóe miệng cô khẽ nhếch, mỉm cười nhìn Vệ Thủ ngồi bàn đầu rõ ràng đang rất nghiêm túc nghe giảng, cười nói: “Cô rất vui khi lớp này vẫn còn có người nghiêm túc nghe giảng. Cho dù chỉ có một học sinh nghe giảng, cô cũng có thể cảm nhận được giá trị của mình khi đứng ở đây.”
Vệ Thủ không tự chủ được hé miệng nở nụ cười. Nụ cười của cậu ngượng ngùng, mang theo sự sung sướng khi được người khác khen ngợi.
Phía sau có người khinh thường cười mỉa mai: “Cô ơi, nó rõ ràng là học sinh được đặc cách, nếu như không nỗ lực chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi trường.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Trên thế giới này luôn có những người không biết lượng sức mình. Rõ ràng là không có điều kiện lại còn cố chấp chui vào đây. Ê thằng kia, trường Trung học Số Năm không phải là nơi chỉ cần đọc sách là có thể ở lại, nhân lúc còn sớm thì mau cút đi!”
Vệ Thủ cúi thấp đầu xuống, không nhìn rõ sắc mặt. Bởi vì có người cầm đầu, nên toàn bộ phòng học càng hỗn loạn ầm ĩ hơn, tất cả mũi nhọn dường như đều hướng về Vệ Thủ - người khác hoàn toàn với những người trong lớp. Cô giáo Lưu lo lắng nhìn Vệ Thủ đang im lặng, thầm tự trách mình đã lắm lời gây rắc rối cho học sinh. Mặc dù mỗi năm trường Trung học Số Năm đều tuyển học sinh diện đặc cách, nhưng lại không có mấy ai có thể vượt qua ba năm tốt nghiệp được, nguyên nhân chính là những học sinh khác liên kết lại chèn ép tẩy chay những “kẻ không phù hợp với mọi người.”
Loại “quy tắc mật” này giữa những học sinh ngay đến nhà trường cũng không có cách nào quản chế được, huống hồ cô giáo Lưu là một giáo viên bình thường đến mức không thể bình thường được hơn nữa. Cô giáo bất đắc dĩ, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, chúng ta vào học... Mời các em yên tĩnh một chút, các em nói to quá.”
Đáng tiếc không có ai nghe theo lời của cô giáo Lưu. Các học sinh tiếp tục ai làm việc nấy, rõ ràng chỉ có hai phần ba ngồi trên ghế, còn ồn ào huyên náo hơn so với tiết học trước có đầy đủ học sinh.
Tiểu Tịnh Trần nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cô giáo Lưu, chậm rãi cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm xuống dưới đất, bàn tay nhỏ khéo léo đặt trên đầu gối chậm rãi... chậm rãi... nắm chặt lại.
Khi tiếng giảng bài của cô giáo Lưu hoàn toàn bị tiếng nói chuyện của các bạn học sinh át mất, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên đứng lên tiện tay cầm lấy cái gọt bút chì trên bàn xoay người tiến đến thiếu niên nói chuyện to nhất mà đánh tới. Tiểu Tịnh Trần mặc dù chưa sử dụng sức lực ngầm, nhưng sức lực của cô bé vốn đã mạnh đến dọa người, cái gọt bút chì trực tiếp đập lên trên trán thiếu niên đến “cốp” một tiếng, khiến cho cả người thiếu niên đều choáng váng.
Hành động bất ngờ này khiến toàn bộ lớp học bỗng chết lặng. Bất kể là cô giáo hay là học sinh đều hoảng hốt nhìn cô bé Tiểu Tịnh Trần đang mím chặt môi.
Tống Siêu âm thầm rụt cổ lại, vươn tay che miệng Thương Kỳ, khiến những lời mà cậu ta sắp nói ra khỏi miệng đều bị chặn quay trở về cổ họng. Thương Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt. Tống Siêu dựng một ngón tay đặt lên môi mình, tỏ ý bảo cậu ta đừng lên tiếng.
Thiếu niên bị đánh tỉnh lại từ trong sợ hãi, theo bản năng giơ tay sờ cái trán đã sưng tấy của mình. Cậu ta đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức nổi điên lên: “Con bà nó, mụ điên ở đâu tới, mày có biết cha tao là ai không? Mày muốn chết có phải không!”
“Cha cậu là ai thì liên quan gì đến tôi.” Tiểu Tịnh Trần không chút do dự đáp trả. Cô bé năm nay mười hai tuổi rồi, không phải là sáu tuổi, những người bạn tốt làm bạn với cô bé sáu năm, bất kể là Thang Miêu Miêu hay là Ngải Mỹ đều không phải là những cô gái hiền lành dễ bắt nạt. Ngay cả hoa hậu lớp La Giai Ni khi nổi giận cũng có thể hù họa được bá vương Tiền Đa Đa. Sau sáu năm, dưới sự ảnh hưởng ngầm của các cô bé, Tiểu Tịnh Trần cũng bất giác nhiễm chút tính khí thổ phỉ. Chỉ có điều thường ngày cô bé quá yên tĩnh, tính tình quá tốt cho nên mới không có ai có cơ hội phát hiện ra mà thôi.
Nhưng tính tình tốt không có nghĩa là cô bé không nóng nảy. Người có tính tình càng tốt, khi nổi giận lên lại càng đáng sợ.
Tiểu Tịnh Trần vẫn cứ nhìn chằm chằm thiếu niên, tay chỉ ra ngoài cửa: “Trong giờ học cô giáo đang giảng bài, nếu cậu không muốn nghe giảng thì đi ra ngoài, đừng làm phiền đến người khác.”
“Con bà nó...” Thiếu niên nổi khùng nện một đấm lên mặt bàn “Ầm” một tiếng. Mấy thiếu niên xung quanh cậu ta cũng đột nhiên đứng lên. Tất cả đều trợn mắt lên giận dữ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Cô giáo Lưu mở miệng vội vàng hòa giải: “Mọi người đều là bạn học, có chuyện gì thì từ từ nói. Bành Phi, em là con trai, nên khoan dung một chút với bạn nữ...”
“Bà im miệng.” Cục u sưng đỏ vẫn còn nhô lên trên trán Bành Phi. Cậu ta trong cơn giận lại bị người khác kích động liền buông lời nói không hề kiêng nể gì, lại không ngờ rằng bốn từ này hoàn toàn chọc thủng tổ ong vò vẽ.
Bằng trực giác của mình, Tiểu Tịnh Trần luôn có thể phân rõ thiện ác, ai tốt ai xấu, ai thật lòng ai giả dối.
Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã không có cha mẹ, được sư phụ đích thân nuôi lớn. Trong lòng của cô bé, vị trí của sư phụ thậm chí còn quan trọng hơn cả cha. Thầy cô giáo mặc dù không phải là sư phụ, nhưng cũng mang chữ “sư”*. Hơn nữa thành tích của cô bé lúc ở trường Tiểu học Số Một rất không tốt, nhưng các giáo viên đều rất thích cô bé, dù là bị cô bé hố nhiều lần muốn khóc nhưng vẫn không tự chủ được mà yêu thương.
*Từ giáo viên trong tiếng Trung là lão sư.
Cho nên trong lòng của Tiểu Tịnh Trần, thầy cô giáo là bậc trên, nhất định phải tôn trọng, bậc trên mà không thất đức, hậu bối sao có thể vô lễ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.