Giữa trưa tan học, trên đường về nhà, Thang Miêu Miêu vẫn còn dốc hết sức nói về sức mạnh to lớn của hai anh em nhà họ Lưu, nhắc nhở bé nên để ý tới sự an nguy của các anh trai nhiều hơn. Nói nửa ngày cũng không có ai trả lời lại, Thang Miêu Miêu hơi suốt ruột, muốn lôi kéo đồng minh. “Các cậu nói gì đi chứ!”
Tống Siêu lười biếng liếc cô bé một cái, hai tay chắp sau gáy chậm rãi bước đi. Cậu còn hiểu rõ mọi chuyện hơn Thang Miêu Miêu nhiều. Mặc dù đám thiếu niên nhà họ Bạch không đến nỗi ỷ thế hiếp người, bắt nạt con trai, ăn hiếp con gái, nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện ngu ngốc. Bọn họ thuộc loại “Ngươi không động chạm gì ta thì ta cũng sẽ không động chạm đến người. Còn nếu ngươi động chạm ta, ta sẽ nhún nhường ngươi ba phần, nhưng nếu ngươi lại tiếp tục động đến ta thì ta sẽ tiêu diệt tận gốc rễ nhà ngươi“. Nếu Bạch Trạch Thần và Bạch Lạc Thần thật sự bị ức hiếp, ba người anh trai của họ nhất định sẽ không chịu để yên. Đâu có đến lượt đứa em nhỏ nhất nhà là Bạch Tịnh Trần ra mặt, thế này không khoa học!
Ngải Mỹ đưa mắt nhìn lên trời, mặc dù cô bé thích những anh chàng thiếu niên tuấn tú, cũng có chút suy nghĩ không trong sáng với đám thiếu niên nhà họ Bạch, nhưng cô bé vẫn phân biệt được rõ ràng một giọt máu đào hơn ao nước lã. Đám anh trai nhà họ Bạch dù tốt hơn nữa thì cũng chỉ là quen biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413696/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.