Chương trước
Chương sau
“Cháu gái ngoan, lại đây để bà nội ôm cái nào. Ừ, hình như lại nặng thêm một chút rồi.”
Vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, bà Bạch liền vui vẻ nở nụ cười như Thọ Tinh. Bà véo khuôn mặt bụ bẫm, sờ đôi tai như đĩnh vàng của cháu gái nhỏ, rồi xoa cái đầu hơi gai tay của bé, còn không quên thơm lên bàn tay mập mạp của nhóc con nữa... Hai bàn tay của bé đều được quấn băng gạc, sườn đốt ngón tay còn lộ ra vết máu mờ mờ khiến bà Bạch không nhịn được kêu lên sợ hãi: “Chuyện gì thế này?”
Bà Bạch vừa hỏi vừa dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn mấy thằng cháu nhà mình. Bạch Húc Thần sờ mũi, đang chuẩn bị tự nhận lỗi về mình, nhưng không ngờ Tiểu Thất đã lén lút chọc vào bắp chân của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần đang nằm trong lòng bà nội đột nhiên lên tiếng: “Cháu bị lạc ở trong mê cung nên định trèo ra ngoài, không cẩn thận bị cành trúc quệt vào nên bị thương ạ!”
Điều Tiểu Tịnh Trần nói chắc chắn là sự thật, nhưng bé lại bỏ qua ảnh hưởng do Tiểu Lục, Tiểu Thất và Bạch Lạc Thần gây ra. Nếu như ba cậu thiếu niên này không vô thức đi vào mê cung theo hướng ngược lại với Tiểu Tịnh Trần, để một trong ba người đi cùng bé thì bé tuyệt đối sẽ không bị lạc đường đến nông nỗi phải trèo tường như thế.
Bạch Hi Cảnh hiểu rõ thuộc tính mù đường nghịch thiên của con gái cưng bảo bối nhà họ Bạch nên cũng không truy cứu nữa, ngược lại còn an ủi bà Bạch đang rất đau lòng. Nhưng vừa quay đầu lại, anh liền dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm mấy đứa cháu trai, dọa mấy thằng nhóc sợ đến mức vừa run cầm cập vừa rơi lệ.
Sau ngày Quốc tế Thiếu nhi, đám nhỏ rơi thẳng từ trên thiên đường xuống địa ngục – Sắp tới kì thi cuối kì rồi... Tiểu Tịnh Trần không phải đi học nên đương nhiên cảm thấy rất thoải mái. Hàng ngày, bé vẫn tiếp tục tập thể dục buổi sáng, giày vò Thái Bao, giày vò Màn Thầu, giày vò đám thiếu niên, giày vò đám đàn ông trong đội vệ sĩ, đủ các thể loại giày vò. Sau đó bé lại cùng cha đến công ty giết thời gian, di dời trận địa vào trong game online, giày vò quái nhỏ, giày vò tinh anh, giày vò Boss, giày vò cả những người chơi khác, giày vò Hệ thống, tiếp tục các loại giày vò. Cuộc sống của bé vừa phong phú lại vừa thỏa mãn.
Mới hơn năm giờ mà trời đã tờ mờ sáng, Tiểu Tịnh Trần một mình bước đi trên đường phố vắng vẻ. Tiểu Màn Thầu đã được hơn bốn tháng tuổi, mặc dù chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng đứng trên mặt đất cũng cao bằng nửa Tiểu Tịnh Trần, hơn nữa giống Husky lúc không cười trông có vẻ hung dữ, thậm chí còn hơi có khí phách như chú sói dữ. Từ sau khi Tiểu Tịnh Trần nuôi tóc trở lại, Tiểu Màn Thầu không còn cách nào nằm trên cái đầu trọc của bé nữa, bởi vì cái đầu của bé không những gai tay mà còn gai bụng... Tiểu Màn Thầu hăng hái chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại cọ vào người Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ yêu thương, hoặc sẽ bám vào người bé để đứng thẳng dậy. Hai chân của nó khoác lên bả vai Tiểu Tịnh Trần, cái lưỡi nhỏ liếm lên khuôn mặt trắng nõn nà của bé. Đi theo một người chủ từ bi, Tiểu Màn Thầu mỗi ngày chỉ có thể ăn củ cải, rau xanh và cơm trắng, lúc đầu nó cũng không thích ứng được, nhưng sau vài ngày, đói bụng cũng thành quen, cho nên nước miếng của nó thật ra không bẩn chút nào.
Tiểu Màn Thầu đột nhiên dừng lại, toàn thân phòng bị nhe răng gầm nhẹ về một phía: “Gâu gâu gâu.”
Tiểu Tịnh Trần dừng bước, nghi hoặc quay người: “Màn Thầu, em sao vậy? Mới sáng sớm đừng làm ầm ĩ gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác...!!”
Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc trợn mắt, thừ người nhìn người đàn ông trông hơi quen mặt đang ngồi trên chiếc ghế ven đường cách đó không xa.
Hai mươi mấy tuổi đáng lẽ là thời điểm thanh xuân tươi đẹp nhất, nhưng khuôn mặt của người đó lại có vẻ tiều tụy, thân hình thì nhếch nhác. Người đó mặc một chiếc áo gió kaki màu be, trên mái tóc ướt không ít sương sớm, có lẽ đã ngồi đợi suốt đêm ở nơi này. Sắc mặt hắn tái nhợt, hơi vàng vọt, hốc mắt hõm sâu, râu trên cằm tua tủa dài ngắn không đều nhau, dễ nhận thấy khoảng thời gian này hắn sống không được tốt, duy chỉ có đôi mắt hoa đào từ đầu đến cuối vẫn như cảnh xuân tươi đẹp.
Thấy Tiểu Tịnh Trần đã chú ý tới mình, hắn ta dùng một tay chống ghế đứng dậy, tay còn lại vén chỗ tóc mái dài vướng víu trước trán, khóe miệng nhếch lên thành độ cong ám muội khó lường, dáng đi lắc lư đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần rồi ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nâng chiếc cằm tròn trịa của Tiểu Tịnh Trần lên: “Ồ, người đẹp, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tô Phóng!”
Nụ cười bỉ ổi mập mờ của Tô Phóng đột ngột cứng đờ, đầu đầy hắc tuyến: “Bây giờ em mới nhận ra là anh?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu rất thành thật: “Em cứ nghĩ mãi hình như đã từng thấy anh, sau đó thì mới nhớ ra đã từng gặp anh ở đâu.”
Tô Phóng: “...” Đừng có nói giống như chúng ta gặp nhau thời gian rất ngắn thế có được không?
Tô Phóng rất rộng lượng nên cũng không thèm tính toán với hệ thống nhận dạng mặt người chậm chạp trong đầu Tiểu Tịnh Trần. Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, cười như hồ ly trộm được trái nho: “Anh đã trốn ra từ nơi quỷ quái đó, em có thấy vui không?”
Tiểu Tịnh Trần: “...”
Hoàn toàn không để ý đến dấu hỏi chấm màu vàng tỏa sáng bên trong con ngươi đen láy của Tiểu Tịnh Trần, Tô Phóng tiếp tục tự độc thoại: “Anh biết Bạch Hi Cảnh không phải ba ruột của em, em có muốn đi cùng anh không, anh sẽ giúp em tìm ba mẹ ruột.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, không trả lời mà hỏi lại: “Anh đi với em đi, mười hai năm sau, em sẽ đưa anh đi tìm sư điệt Minh Nhiên.”
Tô Phóng sửng sốt, sau đó hắn lập tức hiểu ra. Sư điệt Minh Nhiên chắc hẳn chính là người anh cả Tô Liệt của mình. Nghĩ đến người anh trai dường như không có gì không làm được này, cậu em trai họ Tô bắt đầu thấy động tâm, nhưng lại cảm thấy có gì đó không hợp lý: “Tại sao phải là mười hai năm sau?”
Tiểu Tịnh Trần phồng mang trợn má, tủi thân nói: “Sư phụ nói, trước khi em trưởng thành thì không được quay về núi.”
Ánh mắt Tô Phóng vụt sáng giống như bà ngoại sói buông lời dụ dỗ: “Chi bằng bây giờ chúng ta quay về núi đi, em chỉ đường, anh đưa em trở về.”
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lắc đầu: “Không được, em đã hứa với sư phụ rồi, phải đợi sau khi trưởng thành mới quay về.”
Tô Phóng rầu rĩ: “Không sao mà, sư phụ sẽ không trách tội em đâu.”
“Không được, đã hứa việc gì thì phải làm bằng được. Mười hai năm sau anh hãy lại tới tìm em.” Bé nói dứt lời rồi nhanh chóng đi lướt qua Tô Phóng, thẳng tiến về phía trước, tiện thể vẫy vẫy tay: “Màn Thầu, mau lại đây, chúng ta sắp trễ giờ rồi.”
Tiểu Màn Thầu liếc mắt khinh bỉ nhìn Tô Phóng đang hóa đá, ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý bước đi vô vùng mạnh mẽ, vui vẻ đuổi theo Tiểu Tịnh Trần ở phía xa.
Tô Phóng phát điên rồi!
Đúng mười giờ sáng, Bạch Hi Cảnh đến nhà họ Lạc đón Tiểu Tịnh Trần như mọi ngày, sau đó đưa con gái cưng và Tiểu Màn Thầu đến tòa nhà Trác Định. Ghế sô pha da thật dành cho Boss trong văn phòng còn chưa ngồi nóng, Đại Sơn đã đi vào báo cáo: “Lão Đại, có người muốn gặp anh.”
Bạch Hi Cảnh nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc xem trò chơi như đánh lôi đài với những người học võ theo thói quen rồi mới thản nhiên nói: “Ai?”
Đại Sơn có chút lưỡng lự, nét mặt tỏ vẻ kì lạ: “Diêu Tương Phi.”
“Không quen.” Lông mi Bạch Hi Cảnh không hề động đậy, tiếp tục cúi đầu xử lí tài liệu.
Nhưng Đại Sơn không rời đi, anh ta do dự một hồi rồi mới nói: “Cô ta nói có chuyện liên quan tới an nguy của cô chủ muốn nói với anh, là chuyện có liên quan đến Tô Phóng.”
Cây bút kí tên trên tay Bạch Hi Cảnh hơi khựng lại. “Bộp” một tiếng, gập tài liệu: “Để cô ta vào.”
Đại Sơn rụt cổ lại theo phản xạ. Anh ta dám lấy đầu mình ra thề, Lão Đại đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, trong phạm vi trăm mét đều đã biến thành bãi mìn rồi.
Khi Đại Sơn đã lui ra ngoài, Bạch Hi Cảnh liền vẫy tay với Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần, lại đây.”
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh đầy khó hiểu rồi nhanh chóng đóng máy tính lại, đành tha cho con Boss nhỏ đang bị đánh chỉ còn lại ít máu một con đường sống vậy. Chân củ cải nhỏ nhảy lên, vui vẻ nhào vào lòng ba, ngồi trên đùi và nghịch những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh. Màn Thầu tự giác ngồi chồm hỗm bên cạnh bàn làm việc, giống như một kỵ sĩ làm tròn bổn phận của mình.
Đại Sơn đưa Diêu Tương Phi trong truyền thuyết vào phòng. Đó có thể coi là một vưu vật gợi cảm với những đường cong quyến rũ cùng mái tóc dài lượn sóng, tuổi chắc khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, đang ở độ tuổi đẹp đẽ nhất và trưởng thành nhất của người phụ nữ. Tuy nhiên, Bạch Hi Cảnh căn bản không hề chú ý tới, anh chỉ đưa mắt nhìn cô gái theo đằng sau cô ta. Ngay khi nhìn thấy cô gái ăn mặc như một học sinh cấp ba sành điệu, Bạch Hi Cảnh liền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng của Diêu Tương Phi.
Cô gái tết tóc đuôi sam phía sau Diêu Tương Phi gật đầu với Bạch Hi Cảnh, rồi không nói một lời, khoanh tay đứng một bên làm bức tường, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần. Diêu Tương Phi không hề để ý đến tư thế của đồng nghiệp, ánh mắt cô chỉ hướng về phía người đàn ông toàn thân mặc y phục màu trắng sau bàn làm việc. Ngay khi mới bước vào phòng làm việc, cô ta đã xông thẳng tới, vội vàng nói: “Tô Phóng chạy thoát rồi.”
So với sự kích động của Diêu Tương Phi, Bạch Hi Cảnh lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Anh xoa đầu của con gái bảo bối trong lòng, khẽ nhếch khóe miệng cười như không cười: “Rồi sao?”
Diêu Tương Phi hơi sững sờ, giống như mới sực tỉnh lại từ trong cơn mê, kinh ngạc hỏi: “Tô Phóng trốn thoát rồi, anh không lo lắng sao?”
Cô gái tết tóc đuôi sam nhếch mép khinh bỉ, Bạch Hi Cảnh khẽ xì một tiếng: “Đó là chuyện của mấy người, sao tôi phải lo lắng?”
“Nhưng chính con gái anh đã bắt hắn, anh không sợ hắn đến tìm con gái anh để trả thù... Á!” Diêu Tương Phi còn chưa nói xong thì đã bị một bàn tay cứng như sắt khóa chặt cổ họng, nhanh đến mức cô ta không có cả thời gian để phản ứng. Diêu Tương Phi mở to mắt sợ hãi, cố gắng ngửa cổ lên để đề phòng xương cổ của mình bị bóp vỡ, dư quang nơi khóe mắt khó khăn lắm mới nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sát khí của Đại Sơn.
Trái tim Diêu Tương Phi lập tức nguội lạnh, không ngờ được rằng một thư ký thoạt nhìn thiếu đứng đắn giống như kẻ ăn chơi trác táng bên cạnh Bạch Hi Cảnh lại có thân thủ giỏi như vậy. Cô ta không khỏi âm thầm thất vọng vì sự kích động của bản thân. Đến cả người bên cạnh Bạch Hi Cảnh cũng chưa điều tra rõ đã nhảy vào hang hổ, quá ngu xuẩn!
Nghĩ tới đây, Diêu Tương Phi muốn tìm sự giúp đỡ từ cô gái tết tóc đuôi sam theo bản năng, nhưng cô gái kia lại tựa như không hề chú ý tới hoàn cảnh nguy hiểm của cô ta, ánh mắt nhìn lung tung không có mục đích khắp phòng, không hề nhìn Diêu Tương Phi. Diêu Tương Phi tức giận đến độ gần như cắn nát cả răng.
Bạch Hi Cảnh không thèm để ý đến sự giận dữ của Đại Sơn, tiếp tục cúi đầu cùng Tiểu Tịnh Trần nghịch ngón tay, trong giọng điệu bình tĩnh lại tràn ngập sát khí không thể xem nhẹ: “Kẻ dùng cực hình với hắn là mấy người, không liên quan chút nào đến con gái tôi. Muốn mượn tay tôi để bắt hắn? Ha, cô vẫn chưa tỉnh ngủ ư? Tôi không sợ nói cho cô biết, cho dù có mười Tô Phóng cũng không phải là đối thủ của con gái cưng của tôi. Cho nên, hắn ta căn bản không có tính uy hiếp gì đối với tôi hết.”
Diêu Tương Phi nhìn Tiểu Tịnh Trần đang cúi đầu nghịch ngón tay vô cùng vui vẻ với ánh mắt khó tin, không thể nào tưởng tượng được đứa trẻ còn chưa đủ tuổi học tiểu học lại có võ công giỏi như vậy, không khớp với tài liệu mà cô ta có được – Cái này không khoa học!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.