Chương trước
Chương sau
Tên béo bị Tiểu Tịnh Trần đánh một cái đau đến điếng người, nước mắt nước mũi tèm lem. Nó vừa lau nước mắt vừa nức nở nói, “Em làm cái trò gì thế, tự nhiên sao lại đánh anh? Đau lắm đó có biết không?”
“Ba em nói nếu mình khóc nhờ cảnh sát giúp đỡ, họ sẽ càng cố gắng giúp đỡ mình hơn.” Tiểu Tịnh Trần vô tội nói.
Tên béo: “…”
“Này bạn nhỏ, cháu đừng khóc nữa, cô chú tới rồi đây!” Nữ cảnh sát không nói hai lời liền chạy tới, rồi ngồi xổm xuống, sử dụng chất giọng dịu dàng an ủi Tiểu Tịnh Trần, còn tên béo nước mắt như mưa thì hoàn toàn bị cô bỏ quên. Tên béo thoạt nhìn ít nhất cũng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng người thì cao, thân hình thì cường tráng, nhưng lại khóc bù lu bù loa, ngược lại khiến cho nữ cảnh sát cảm thấy cậu nhóc có vẻ quá yếu đuối.
Tiểu Tịnh Trần kéo tay áo nữ cảnh sát, đáng thương nói, “Cô ơi, cô cứu bạn cháu với!”
“Được rồi, được rồi, không vấn đề gì.” Nữ cảnh sát ra hiệu cho đồng nghiệp, hai cảnh sát nam tiến lên phía trước mở khóa.
Người chuyên nghiệp có khác, chỉ trong vòng hai, ba phút, cửa chống trộm đã được mở ra, mấy người lập tức xông vào, nhưng căn phòng lại trống không.
“Đầu Gỗ! Đầu Gỗ!” Tiểu Tịnh Trần và tên béo bắt đầu tìm người khắp phòng. Nữ cảnh sát cau mày, mặt biến sắc. “Nhanh, mở cửa sổ ra.”
Hai viên cảnh sát nam cũng nhận thấy điều bất ổn, liền vội vã mở hết tất cả các cửa sổ trong phòng ra. Tiểu Tịnh Trần và tên béo cuối cùng cũng phát hiện ra Đầu Gỗ đang nằm dưới đất trên hành lang thông vào nhà bếp. Nữ cảnh sát vô cùng hoảng sợ, vội chạy tới ôm lấy Đầu Gỗ, dùng sức ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng. Cuối cùng người cũng tỉnh lại.
Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, hiện giờ là tình huống gì đây?
Nhịp tim của Đầu Gỗ rõ ràng rất bình thường, tại sao lại ngất xỉu được?
Còn nữa… Tiểu Tịnh Trần ra sức hít hít, là mùi gì mà khó ngửi như vậy?
Đầu Gỗ chắc chắn thông minh hơn tên béo, biết rằng lúc này phải để lại ấn tượng “tốt” với cảnh sát. Ngạt thở gì đó không thể chỉ là cảm giác được, nếu không đợi sau khi mẹ quay về và biết được chân tướng sự việc, không những nó không đạt được mục đích, lại còn khiến Tiểu Tịnh Trần và tên béo bị liên lụy.
Vì vậy khi nghe thấy tiếng cửa mở, Đầu Gỗ liền chạy tới nhà bếp mở van gas ở mức tối đa nhưng không bật bếp, khí gas trực tiếp bay ra ngoài, trong hai, ba phút, khí gas bay ra sẽ không có hại, tuy nhiên, mùi gas cũng đủ để khiến người ta phải cảnh giác.
Quả nhiên khi vừa bước vào cửa, nữ cảnh sát đã ngửi thấy mùi gas, lại nhìn thấy Đầu Gỗ đang giả ngất trên nền nhà, còn cho rằng bạn thiếu niên này bị trúng độc khí gas. May mà ấn nhân trung thì cậu bé tỉnh lại, không thì thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Hai cảnh sát khác đã khóa van gas trong phòng bếp lại, rồi gọi điện thoại về cục báo cáo tình hình. Nhận được báo án, họ khẳng định phải liên hệ cho phụ huynh, vì vậy mà sau khi hỏi rõ địa chỉ, người nhận điện thoại đã thông báo cho cha mẹ của Đầu Gỗ. Mẹ Đầu Gỗ còn cố ý gọi điện thoại về nhà xem tình hình, nhưng đáng tiếc là Đầu Gỗ cố tình không nghe. May mà nó không nghe máy, nếu không thì vụ làm rò khí gas nhất định sẽ bị lộ.
Xe cứu thương nhanh chóng đưa Đầu Gỗ tới bệnh viện. Tiểu Tịnh Trần, tên béo và nữ cảnh sát cũng đi cùng, hai người cảnh sát khác ở lại nhà Đầu Gỗ đợi phụ huynh.
Đầu Gỗ nằm trên xe cứu thương, xoa xoa bàn tay Tiểu Tịnh Trần đang nắm tay nó, sau đó nhân lúc nữ cảnh sát không để ý, nó nháy mắt với tên béo. Tên béo mặc dù không thông minh lắm nhưng nó cũng từng làm không ít trò giả vờ giả vịt, vậy nên nó lập tức hiểu ý của Đầu Gỗ, tên béo liền tiếp tục lau nước mắt, hít nước mũi, khóc đến độ xé gan xé phổi.
Tiểu Tịnh Trần lén lút gọi điện thoại cho cha ngốc. Điện thoại reo ba tiếng rồi dứt, đây chính là ám hiệu được giao ước giữa hồ ly và Bé Ngốc.
Bạch Hi Cảnh lập tức rời khỏi giường, đánh răng, rửa mặt, cạo râu, thay quần áo, sau đó lái xe ô tô đến bệnh viện X.
Do được cảnh sát đưa tới, bác sĩ liền kiểm tra ngay cho Đầu Gỗ, mới hít một ít khí gas, không có gì đáng lo cả, tuy nhiên thân là một bác sĩ, có được mấy người nói thật? Không bệnh cũng nói được nguyên nhân, huống hồ là “trúng độc khí gas”!
Vậy nên vị bác sĩ kia tuôn ra một tràng toàn là từ chuyên ngành, đừng nói đến Tiểu Tịnh Trần và tên béo, tới nữ cảnh sát cũng không hiểu hết hoàn toàn, cuối cùng chốt lại - cơ thể đứa bé rất yếu, cần phải nhập viện quan sát!
Nhập viện thì nhập viện, còn thế nào được nữa! - Nữ cảnh sát lập tức đồng ý, hơn nữa còn báo cáo tình hình mới nhất cho cục, phía cục lại gọi điện thoại cho ba mẹ Đầu Gỗ. Ba mẹ Đầu Gỗ sợ đến ngây người, tình huống này là gì đây?
Đầu Gỗ như mong muốn đã được thoát khỏi lồng giam. Nó ngồi trong phòng bệnh, sắc mặt trắng bệch, thần sắc uể oải, thể chất suy yếu. Thấy vậy, nữ cảnh sát rất xót xa!
Tiểu Tịnh Trần mù mờ gãi cái đầu nhẵn bóng. Đầu Gỗ nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng luyện Hành Thâm Quyền nhiều ngày như thế, thể chất của nó nhất định rất ổn định, hơn nữa rõ ràng hiện tại nhịp tim, hô hấp hay mạch đập của nó đều rất bình thường, vậy tại sao nhìn cứ như sắp chết vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Ba mẹ Đầu Gỗ đến nơi rất nhanh. Vừa bước vào cửa, mẹ Đầu Gỗ liền bắt đầu gào thét, ôm nó khóc đến độ trời đất mù mịt. Được mẹ ôm trong lòng, nó có chút thẫn thờ, dường như hoàn toàn không cảm nhận được tình yêu của mẹ.
Tên béo lén lút kéo áo Tiểu Tịnh Trần, hai đứa cùng nhau ra khỏi cửa phòng bệnh.
Tên béo ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa, bĩu môi nói, “Mẹ Đầu Gỗ luôn quản lý nó như tù nhân vậy, năm ngoái nếu không phải mẹ nó đi công tác nước ngoài thì Đầu Gỗ căn bản không có cơ hội đi chơi với chúng ta, càng không nói đến việc theo em học võ. Từ hôm ba mươi Tết đến sáng nay, anh chưa hề gặp Đầu Gỗ, lần này mẹ nó chắc bị dọa hết hồn.”
Tiểu Tịnh Trần không hoàn toàn hiểu được tình yêu thương của mẹ giống như cái “lồng giam”, chỉ cảm thấy mẹ Đầu Gỗ khóc rất thương tâm.
Nhân lúc mẹ Đầu Gỗ khóc lóc kêu trời, đầu đập xuống đất, nữ cảnh sát liền tường thuật lại sự việc đã xảy ra. Đương nhiên là thuật lại “chân tướng” theo như nữ cảnh sát biết. Sau đó, ba nó ra ngoài cùng nữ cảnh sát, rồi chân thành cảm ơn Tiểu Tịnh Trần và tên béo đã cứu mạng Đầu Gỗ.
Tiểu Tịnh Trần nhoẻn miệng cười, nhưng không để ý rằng tên béo đang ngại ngùng gãi mặt, nó thật hiếm khi biết chột dạ và xấu hổ!!
Phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gào của mẹ Đầu Gỗ. “Cảm ơn cái quái gì, anh thật sự cho rằng chúng nó thật tâm muốn cứu Tiểu Mộc sao? Chúng nó chỉ muốn rủ Tiểu Mộc ra ngoài chơi, muốn làm cho Tiểu Mộc vô học giống chúng nó. Mới có tí tuổi đầu mà không thèm học hành, chỉ biết chơi. Nếu không phải bị bọn chúng làm hư, Tiểu Mộc nhà chúng ta sẽ vô duyên vô cớ vặn khí gas chắc. Vốn dĩ là lỗi của chúng nó, em không bắt chúng nó bồi thường cho việc tổn thất tinh thần của con trai mình là may lắm rồi...”
Tiểu Tịnh Trần há hốc mồm ra, mặc dù bé không hoàn toàn nghe hiểu những lời mà mẹ Đầu Gỗ đang gào lên, nhưng nghe giọng điệu cũng biết là không phải cảm ơn. Sắc mặt nữ cảnh sát cũng rất khó coi. Đây là người gì vậy, chẳng những không cảm kích ơn cứu mạng của người ta, lại còn chửi mắng đến độ trời đất mù mịt. Đây cũng chỉ là hai đứa trẻ, con trai cô là bảo bối, con nhà người ta thì không phải bảo bối chắc? Thật không có lương tâm mà!
Nữ cảnh sát lắc đầu, rồi xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, vừa cười vừa nói, “Này bạn nhỏ, các cháu làm rất tốt, cô phải cảm ơn mấy đứa!”
Lời nói của nữ cảnh sát như một cú tát mạnh mẽ giáng vào mặt ba của Đầu Gỗ. Người ta cứu con trai mình, mẹ nó lại còn trách móc người ta, trong khi cảnh sát lại thay gia đình cảm ơn... Nghe tiếng ồn ào trong phòng bệnh, vẻ mặt của ba Đầu Gỗ lập tức tối sầm lại, “Gào, gào, gào cái gì mà gào, người ta cứu con cô, lẽ nào là cứu nhầm hả, đúng là đồ không biết tốt xấu!”
Mẹ Đầu Gỗ lập tức phát hỏa, cô ta mở cửa phòng, hùng hổ bước ra, “Con trai tôi? Thế nó không phải con trai anh à? Anh thật sự cho rằng chúng nó thật lòng tới cứu con trai anh chắc? Nếu không phải muốn làm con anh trở nên vô học giống chúng nó, chúng sẽ tốt bụng leo lên tận tầng mười một mà cứu con anh sao. Anh tỉnh lại đi, mấy đứa nhóc thối tha này cũng giống hệt ba chúng nó, cũng không phải loại tốt đẹp gì...”
Từ sau khi xuống núi, những sinh vật giống cái mà Tiểu Tịnh Trần gặp được nếu không phải đứa trẻ đáng yêu như Ngải Mỹ, thì chính là bậc bề trên dịu dàng như bà nội hay bác gái, còn loại phụ nữ đanh đá như mẹ Đầu Gỗ thì đây là lần đần tiên được gặp. Sư phụ quả nhiên nói không sai, đàn bà dưới núi là hổ, nhìn thấy nhất định phải tránh ngay.
Bàn tay chỉ trích của mẹ Đầu Gỗ như muốn đâm vào sống mũi của bé, Tiểu Tịnh Trần bất giác lui về phía sau một bước tránh đi, lần này thật sự chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Mẹ Đầu Gỗ liền lập tức cho rằng Tiểu Tịnh Trần ghét mình, nói không chừng trong lòng bé còn không xem mình ra gì. Cô ta lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần rồi quát ầm lên, “Thằng nhóc kia, tao cảnh cáo mày, sau này tránh xa con trai tao ra, loại khốn kiếp có mẹ sinh mà không có cha dưỡng như mày làm hư con trai nhà tao rồi. Nếu không Tiểu Mộc nhà tao sẽ không nghịch ngợm đụng vào bình gas như thế...”
Nghe thấy tiếng sư tử Hà Đông đang gầm rú, không ít bệnh nhân ở phòng bệnh xung quanh cũng ra ngoài xem. Một số nhân viên y tế cũng giả vờ đi qua, vẻ mặt nhiều chuyện. Ba Đầu Gỗ tức đến nỗi toàn thân run rẩy. Anh ta được ba vợ cất nhắc, vì thế bình thường đều rất nhường nhịn cô vợ điêu ngoa bốc đồng này. Nhưng dù cho cô ta điêu ngoa bốc đồng thì trước nay chưa từng nghĩ rằng cô ta lại hoành hành ngang ngược, không biết lý lẽ đến mức độ này.
Bình thường, cô ta ở nhà cũng rất ngang ngược, lại cộng thêm có một người ba tốt. Dựa vào thời thế của ba mình, trước giờ cô ta chưa từng chịu thua ai, đến chồng còn phải dựa vào ba cô ta, vì thế mà cô ta bảo gì thì anh ta phải nghe nấy. Điều này đã dẫn tới việc tính cách xem mình là nhất của cô ta ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn giáo dục con trai thành con rối.
Nhưng đáng tiếc là con trai của cô ta nhân lúc mẹ mình không nhận ra đã thoát khỏi trạng thái con rối. Thấy tiếng quát mắng của mẹ ngày càng khó nghe, Đầu Gỗ không chịu được mà nhảy xuống giường, đẩy mạnh cửa ra rồi gào lên, “Mẹ, mẹ nói đủ chưa thế? Có phải mẹ nghĩ rằng mạng của con còn không bằng một câu cảm ơn!”
Mẹ Mộc khựng lại, quay đầu, khó tin nhìn Đầu Gỗ, “Tiểu Mộc, con nói cái gì cơ? Con là bảo bối của mẹ, cái gì mà bằng với không bằng? Con đừng để vẻ ngoài của chúng nó đánh lừa, chúng nó không muốn thấy con khỏe mạnh giỏi giang nên mới cố gắng nghĩ cách để con đi quậy phá với chúng nó, làm con xao nhãng việc học hành. Con phải quản lý tốt bản thân, không gì quan trọng bằng việc học đâu.”
Đầu Gỗ đẩy bàn tay đang sờ đầu mình ra, rưng rưng nước mắt, giọng khàn đặc hét lên, “Con không phải bảo bối của mẹ, con chỉ là nô lệ của mẹ thôi, một đứa nô lệ không có tự do!”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng sầm lại, mấy tấm kính trên khung cửa sổ rung lên lách cách. Trong không gian tĩnh mịch chợt vang lên tiếng khóc của Đầu Gỗ.
Lần này, mẹ Đầu Gỗ thật sự hoảng rồi, chị ta liên tục đập cửa phòng bệnh, “Tiểu Mộc, con mở cửa đi, con nghe mẹ nói này, đừng để bọn sâu bọ chỉ ngồi ăn đợi chết của xã hội này phá vỡ tình cảm của mẹ con mình, không đáng đâu mà. Tiểu Mộc, mấy đứa trẻ không chịu học hành này lớn lên chắc chắc sẽ là kẻ hư hỏng, phần tử cặn bã, con không giống với chúng nó, Tiểu Mộc...”
“Lần đầu tiên tôi được biết, con gái của Bạch Hi Cảnh tôi hóa ra lại là đồ hư hỏng, đồ cặn bã, con mọt của xã hội, là phần tử chỉ ngồi ăn đợi chết đấy!”
Bạch Hi Cảnh toàn thân trắng như tuyết từ cuối hành làng bước tới, chiếc áo khoác ngoài tôn lên những đường cong tao nhã. Sắc mặt của anh lạnh như băng, tản ra khí thế không giận mà uy, rõ ràng không có dấu hiệu tức giận nào nhưng lại khiến cho tất cả mọi người im bặt như ve sầu mùa đông.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, đến mẹ của Đầu Gỗ cũng bị khí chất của cha ngốc dọa đến độ suýt quên cả thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.