Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không biết chữ giản thể, nhưng hình con gấu thì vẫn nhận ra được, đặc biệt là gấu chó, bởi vì bé đã từng gặp lúc ở trên núi. Đôi mắt to tròn của Tiểu Tịnh Trần vừa liếc một cái đã lập tức tìm ra cửa phòng của Hàn Hùng. Tịnh Trần nắm lấy nắm đấm cửa rồi vặn… Không vặn được?... Khóa trái rồi sao?
Tiểu Tịnh Trần phồng má tỏ vẻ không vui, bé giơ tay gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Tiếp tục không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
Vẫn cứ không có phản ứng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”
...
Tiểu Tịnh Trần nổi giận, giơ chân đạp cửa “rầm” một tiếng vang dội. Chiếc khóa yếu ớt trong phòng làm sao chịu nổi sức mạnh quái dị của bé, cửa phòng trực tiếp bị đá văng rồi đập vào tường vang lên một tiếng thật lớn. Tiếng vang không chỉ dọa Hàn Hùng tỉnh dậy, mà còn dọa cho những người ở dưới lầu giật nảy mình.
“Tên khốn kiếp nào dám làm phiền giấc ngủ của ông thế, có tin ông sẽ lột da mày không...” Hàn Hùng gắt gỏng nhảy từ trên giường xuống, mái tóc ngắn của nó dựng ngược hết lên trời, bộ dạng đùng đùng lửa giận trông chẳng khác gì con nhím bị nướng đỏ. Đáng tiếc, lời nói đầy căm phẫn của Hàn Hùng vừa thốt ra được một nửa liền mắc kẹt. Hàn Hùng tắt tiếng giống như bị ai đó đột nhiên bóp cổ, nó hoảng hốt trừng mắt nhìn hình dáng bé nhỏ trước cửa, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tieu-hoa-thuong-o-thanh-pho/413610/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.