Người cha ngốc đã qua cơn đói nên chỉ tùy tiện ăn hai miếng, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi. Tiểu Đầu Trọc lưu luyến nhìn chỗ thức ăn còn thừa lại trên bàn, liếm môi, cô bé không quá chú trọng mùi vị thức ăn nhưng vẫn bị chinh phục bởi đống cao lương mỹ vị kia, “Ba ơi, đồ ăn thừa phải làm sao bây giờ ạ?” Bạch Hi Cảnh: “...” Một câu “không làm gì cả” bị anh nuốt xuống họng, nhớ lại quãng thời gian từng sống trong chùa, Bạch Hi Cảnh quả quyết nói, “Chỗ thức ăn kia sẽ có người dọn dẹp sau, họ sẽ đem đến chuồng cho heo ăn.” “Vậy ạ!” Tiểu Đầu Trọc gật đầu, cảm thấy đã thỏa mãn liền bỏ đi. Tất cả mọi thứ ở trên núi toàn bộ đều là tự cung tự cấp, mặc dù hòa thượng không ăn mặn nhưng cũng có nuôi heo, sau đó đổi heo cho mấy người nông dân dưới núi để lấy mấy vật phẩm sinh hoạt cần thiết. Có điều, Tiểu Đầu Trọc căn bản không hiểu được sự khác nhau giữa thức ăn thừa của Quán Cơm Chay và thức ăn thừa trong chùa. Nhưng Bạch Hi Cảnh ngược lại lại bắt đầu thực sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Quán Cơm Chay chỉ là một trong những chuỗi nhà hàng của anh mà thôi, ngoại trừ đồ ăn chay ra, đương nhiên còn có những chuỗi nhà hàng cung cấp các món ăn mặn khác chứ chưa nói đến chuỗi những món ăn Tây…v.v… Vì để cung cấp nguyên liệu chuyên môn cho nhà hàng thì cũng phải có trang trại chăn nuôi đặc biệt. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự phải suy tính thật kĩ đến việc lợi dụng những thức ăn bỏ đi kiểu như thế này. Chế độ đãi ngộ của công nhân viên Bạch thị rất tốt nên họ sẽ không thèm thuồng đống đồ còn thừa của khách, những đồ ăn thừa kia nếu như phải vứt bỏ đi hết thì quả thực cũng hơi lãng phí! Tư duy của Bạch Hi Cảnh nhanh chóng xoay chuyển, bước đầu của kế hoạch cũng dần hình thành trong suy nghĩ của anh. Kết quả, vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, khi anh vừa mới bước ra đến ngoài sảnh thì đã nghe thấy tiếng gọi ngập tràn vui vẻ vang lên, “Ngài Bạch!!!” Họ Bạch vốn dĩ không nhiều lắm, Bạch Hi Cảnh quay đầu lại theo bản năng liền nhìn thấy một nhà bốn người nhanh chóng tiến lên mấy bước chào đón. Người đàn ông có vẻ là một người thành đạt khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc bộ tây trang phẳng phiu, sạch sẽ, gọn gàng, người phụ nữ phía sau anh ta cũng chưa đến ba mươi tuổi, khuôn mặt trang điểm lộng lẫy, quần áo quý giá vừa người, tay còn dắt theo hai đứa trẻ, trông bộ dạng cũng chỉ tầm sáu, bảy tuổi gì đó, là một cặp sinh đôi trắng trẻo mập mạp. Khuôn mặt của Bạch Hi Cảnh không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào đối với mấy người đang tiến tới gần, người đàn ông kia cũng không để ý đối với vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh, anh ta vươn tay ra cười nói, “Ngài Bạch, đã lâu không gặp, không ngờ lại có thể gặp được ngài ở chỗ này.” Bạch Hi Cảnh gật đầu, ngón tay chỉ đụng một cái với bàn tay đang vươn ra của người đàn ông, sau đó rụt lại ngay lập tức, nụ cười trên mặt của người đối diện càng sâu hơn. Bạch Hi Cảnh nổi tiếng là con người lạnh lùng cả trong lẫn ngoài, cho dù Thị trưởng có đứng trước mặt thì anh ta cũng không thèm liếc mắt. Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết Bạch Hi Cảnh chẳng những là người thích màu trắng mà còn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không bao giờ mặc một bộ quần áo hai lần. Nên nếu anh ta nguyện ý chạm vào tay của bạn thì đã xem như là biểu đạt có thiện ý nhất rồi, không nên đòi hỏi cao quá. Thẩm Kiến Hoa làm về bất động sản, tuổi chưa đến ba mươi, vợ của anh ta là bạn học đại học, mặc dù sinh ra trong một gia đình không giàu có nhưng được dạy dỗ rất tử tế, hai người sinh được một cặp song sinh một trai một gái. Thời buổi đó, tình yêu đại học thông thường đều không có nền tảng kinh tế gì, khi đó chỉ là tình cảm yêu đương đơn thuần, những người đàn ông sau khi thành công chẳng mấy ai không có tình nhân bên ngoài. Thẩm Kiến Hoa này lại là trường hợp đặc biệt, là một người đàn ông thành thục lại giàu có, những cô gái trẻ đẹp đeo đuổi anh ta như chó thấy xương, nhưng anh ta vẫn một lòng một dạ yêu thương vợ mình, đối với con cái thì càng tốt đến không còn lời nào để nói, trở thành một trường hợp hiếm có trong đám đàn ông ở thành phố S. Cũng chính vì tình cảm tốt đẹp của gia đình này nên Bạch Hi Cảnh mới lịch sự với anh ta một chút, nếu không ngay cả ánh mắt anh cũng không thèm cho. Hiện giờ bản thân cũng là một người cha ngốc cho nên điều đầu tiên mà Bạch Hi Cảnh để ý tới chính là hai đứa con của Thẩm Kiến Hoa. Có vẻ tuổi của hai đứa nhỏ này cũng xấp xỉ với đứa con trai ngốc nghếch nhà mình nên anh chủ động lên tiếng một cách hiếm có, “Đây là con của anh?” “Đúng vậy, đúng vậy.” Thẩm Kiến Hoa kéo hai đứa bé qua, “Đây là hai đứa con của tôi, Thẩm Kỳ và Thẩm Lăng, nhanh, chào chú đi con.” “Cháu chào chú.” Thường thì gia đình hạnh phúc mỹ mãn sẽ nuôi dạy ra hai đứa quỷ nhỏ khiến người ta yêu quý. Trẻ con không có nhiều suy nghĩ phức tạp, Thẩm Kiến Hoa cũng không mong đợi dựa vào hai con để đạt được lợi ích gì, chỉ nuôi con mình như những đứa trẻ khác. Nhưng dường như trẻ con trời sinh đã có tính nhạy cảm, hai đứa cảm thấy trên người Bạch Hi Cảnh tỏa ra sự thân thiện nên mới cười một cái thật ngọt ngào. Bộ mặt lạnh lùng của Bạch Hi Cảnh cũng trở nên ôn hòa hơn, có vài phần hài lòng đối với gia đình của Thẩm Kiến Hoa, “Đã đi học chưa?” Bé trai thường bạo gan hơn một chút, Thẩm Kỳ gật đầu đáp, “Lớp một rồi ạ!” Bạch Hi Cảnh lại hỏi, “Ở trường nào?” “Trường tiểu học số 1 của thành phố.” Tuy rằng học tiểu học thì có phải trường điểm hay không cũng không quan trọng, nhưng trường số 1 khi thi đấu Olympic toán học năm nào cũng lấy được thứ hạng cao nhất. Trường trung học thì lại ít tuyển sinh chính quy, tỉ lệ học thẳng lên ở đây cũng có một vài tiêu chuẩn nhất định. Bạch Hi Cảnh bắt đầu âm thầm tính toán, Tiểu Tịnh Trần cũng đã năm tuổi rồi, sang năm cũng nên đến trường, trường tiểu học số 1 quả thực là một lựa chọn không tồi. Nhưng nghĩ tới cái tính chuyên hố người ngốc nghếch đáng yêu của bé đầu trọc nào đó, người cha ngốc cảm thấy vô cùng buồn rầu! Thẩm Kiến Hoa xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nên để đạt được thành tựu như ngày hôm nay thì cũng coi như là đã thành tinh rồi. Mặc dù không hiểu rõ được tại sao người đàn ông lạnh lùng trước mắt này bỗng nhiên lại có hứng thú với trẻ con, nhưng anh ta vốn cũng muốn nịnh nọt, nên mỉm cười nói, “Trẻ con chỉ biết chơi, hàng ngày gọi chúng nó dậy đi học còn khó hơn lên trời, giáo viên cứ ba ngày hai bữa lại gọi về nhà, tôi cũng mệt mỏi lắm!” Khóe miệng Bạch Hi Cảnh khẽ giật mấy cái, Thẩm Kiến Hoa bị vợ giơ tay vỗ một cái, “Anh dừng được rồi đó. Lần ấy giáo viên gọi về nhà, không phải anh liền gấp gáp chạy qua đó sao, em muốn đi anh còn không cho đi nữa kìa!” Bị vợ yêu lật tẩy, Thẩm Kiến Hoa ngượng ngùng sờ cái mũi. Cũng hết cách, thầy giáo bây giờ cũng tinh quái lắm! Nhà họ Thẩm chuyên làm về bất động sản, tìm người làm về xây dựng hay lên kế hoạch cũng không phải gấp, trẻ con náo loạn đánh nhau cũng không phải chuyện lớn, chẳng qua anh ta sợ mình sơ sẩy một cái làm vợ yêu bị hốt đi mất, vậy thì không phải là mất trắng rồi ư! Đương nhiên, chân tướng sau lưng này không tiện nói trước mặt Bạch Hi Cảnh được. “Chú, thầy giáo gọi phụ huynh tới không trách móc gì con, con chỉ đến muộn giờ thể dục thôi.” Thẩm Kỳ nghiêm túc nói. Nhìn đôi mắt trong suốt của đứa trẻ, ánh mắt Bạch Hi Cảnh hiện lên ý cười, cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh đang suy nghĩ có nên nói vài lời an ủi bạn nhỏ này không, coi như là diễn tập lời nói an ủi con mình sau này thì đột nhiên ngoài cửa nhà hàng truyền đến tiếng phanh gấp của xe ô tô, sau đó chính là tiếng gào thét hoảng loạn của người đi đường, rồi những tiếng nói mơ hồ truyền tới... “Ôi trời, đáng thương quá, đứa bé nhỏ như vậy...” “Tài xế gây chuyện bỏ chạy rồi, nhanh chóng gọi cho 120 hay 110 đi...” “Chậc... chậc... Đứa bé trông qua mới chỉ tầm 5-6 tuổi thôi...” ... Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh lập tức biến đổi, trên mặt không còn giọt máu, xoay người xông thẳng ra ngoài. Người nhà họ Thẩm cũng sửng sốt, hai vợ chồng nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo, giao thông trước cửa nhà hàng đã tắc nghẽn, đám người vây xem nói chuyện không ngừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]