Tang Noãn hai tay xách đồ cồng kềnh bước vào phòng bệnh thì thấy Hoắc Thiên đang ngội tựa lưng ở thành giường nhìn ra cửa sổ. Những tia hoàng hôn ráng vàng cuối cùng chui qua khe cửa rọi thẳng vào nét mặt điềm tĩnh trút bỏ bao muộn phiền bên ngoài. Lần đầu tiên Tang Noãn thấy Hoắc Thiên trong bộ dạng này, cô nhẹ nhàng bước tới đặt đồ mình mua lên bàn. Đột nhiên nghe thấy động tĩnh sau lưng, Hoắc Thiên chầm chậm quay người lại thì thấy Tang Noãn đã đến ánh mắt không khỏi xuất hiện sự cưng chiều trong đáy mắt. Tang Noãn bỏ chiếc khăn đang choàng trên cổ mình, nhanh tay đổ cháo ra bát tiến lại gần Hoắc Thiên.
“Anh tỉnh khi nào vậy? Bác sĩ đã tới kiểm tra cho anh chưa?”
Tang Noãn định đưa bát cháo cho Hoắc Thiên để anh tự ăn lấy nhưng nhớ lại tay trái của anh đang bị thương nặng không thể nào cử động được liền tự mình đút cho anh ăn luôn. Đưa tay múc muỗng cháo đầu tiên thì nghe thấy giọng nói khàn khàn không ra tiếng, nói chuyện có chút mệt nhọc nhưng Hoắc Thiên vẫn cố gắng phát ra tiếng.
“Anh vừa mới tỉnh thôi. Bác sĩ đã tới đây kiểm tra rồi.”
Tang Noãn nghe vậy không khỏi an tâm mà yên lặng thổi từng muỗng cháo đút cho anh ăn lấy. Hoắc Thiên từ trên cao nhìn xuống những sợi tóc mai bướng bỉnh không cho Tang Noãn vuốt lên gọn gàng. Cô cứ vuốt chúng nó lên liền lại rơi lại. Anh đưa tay phải không bị thương, những ngón tay thô ráp khẽ vuốt gương mặt non mềm cố định lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/938782/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.