Chương trước
Chương sau
Cánh cửa hi vọng mở ra không phải nó thuộc về ta và bản thân ta cũng không thuộc về nó. Nó mở ra vậy chỉ dành cho những kẻ nó đã sớm định danh từ sớm.1
Tịch dương lặng lẽ rời đi khi nào không biết nữa, khi con người chú ý đến thì màn đêm đã che phủ đi. Đêm nay không có trăng bầu bạn, ngôi sao càng cô đơn hơn, lập lòe những tia sáng ít ỏi.
Trời đã dần về khuya, mọi hoạt động đều bị màn đêm ngự trị, chìm vào cơn say giấc. Nhưng vẫn còn những bóng đáng đang thao thức trằn trọc không ngủ được.
Tang Noãn cầm lấy bức ảnh chụp chung với Hoắc Thiên đã nhàu nhĩ qua năm tháng, im lặng trầm mặc không nói gì trong căn phòng tối mịt. Cái bóng đêm khiến cõi lòng đang rỉ máu càng thêm đau, xé toạc cho vết thương càng lớn hơn.
Sau hai năm đắm chìm trong nước mắt, bây giờ cô không thể khóc nữa rồi. Không phải là do cô vô tâm vô cảm, mà do trái tim đã nguội lạnh đi, dòng máu nóng hổi lại bị đông cứng bởi trái tim lạnh giá.
Tang Noãn biết rằng mình không nên hi vọng vào cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi này. Dù biết không có kết cục tốt đẹp nhưng cô vẫn lao đầu vào như con thiêu thân cứng đầu lao vào đống lửa, để lại cho mình là những vết thương không thể lành lại hơn là những hạnh phúc.
Cơn đau tim bất chợt xuất hiện khiến cho Tang Noãn ngã lăn ra đất, ôm mình quặn quại chịu đựng cơn đau. Có đều cô vẫn nở nụ cười nhợt nhạt, ánh sáng ít ỏi của vệt sao hắt vào cô, trông như một thiên thần đáng thương chật vật khi bị bẻ gãy đôi cánh của mình.
Cô biết mình sống không được lâu nữa chỉ còn thể đếm ngày ngón tay. Nhưng sống vậy cũng đủ rồi, mong kiếp sau sẽ một đời an nhiên không vượng bận.
Ai cũng khó hiểu vì sao cái chết đang cận kề, đáng lẽ cô phải lo lắng hoảng loạn chứ? Sao đây lại cười vui sung sướng như vậy?
Nói ra thật là màn rợn,thật ra Tang Noãn biết bản thân nên chết từ lâu nếu không phải do anh trai chạy khắp nơi cứu chữa cho cô thì có lẽ nghĩa trang xuất hiện một phần mộ mang tên Tang Noãn rồi.
Hơn cả đời chìm vào nước mắt, cô cười lúc này vì mừng bản thân sắp được giải thoát, biến mất khỏi cái thế giới đầy mệt mỏi này.
Cái chết ngay lập tức không đáng sợ chỉ đáng sợ khi từng giây chờ đợi vị tử thần tới đón mình.
Tiếng kim đồng hồ mệt mỏi nhích dần về ô số mười hai, từng tiếng tạch tạch đến ngược thời gian tồn tại cuối cùng của kẻ bất hạnh.
Cơn đau quằn quại quại vừa dứt đi thì xuất hiện cơn mơ hồ, mất dần nhận thức. Và cô gái trẻ ra đi trong thanh than không vướng bận chuyện gì giữa sự tiếc nuối của cảnh vật xung quanh. Ảm đạm, tang thương và có chút man rợn.
Cầu cho thần hồn của kiếp người bất hạnh này nhanh chóng quên đi và bắt đầu một cuộc sống mới.
...
"Tức chết đi thật mà! Nữ phụ tuy đáng thương nhưng mà ngu hết sức. Đã lỡ lên giường với chồng mình phải nắm bắt đá con nữ chính Phù Diệp đi chứ. Ngu đến nỗi muốn tức giùm luôn."
Tiêu Noãn đang nằm lăn lộn trên giường đọc cuốn tiểu thuyết mới nổi có tựa là Đóa Phù Dung Nở Muộn. Đọc truyện mà giống như đi đánh trận vậy, hết đập gối rồi vứt chăn, dày vò cuốn tiểu thuyết không còn hình dạng ban đầu nữa.
"Á á á, tức chết đi mà. Tuy thấy tội nhưng thay đổi ngu nhiều hơn. Khi ly hôn không lấy một đồng, đã vậy còn chẳng dám về nhà mẹ đẻ mình nữa chứ! Chết tiệt, rồi lại con quỷ Phù Diệp hành hạ đến chết mới được yên thân trong khi nó và tên tra nam đầu gỗ Hoắc Thiên gia đình hạnh phúc."
"Tức quá đi mà! Gặp bà đây, bà chỉnh chết tụi mày."
Sau khi đi xem mắt thứ mấy cũng không nhớ được, vị nữ tổng tài nhà ta thành công sự nghiệp nhưng tình duyên lân đận. Đã gần ba mươi tuổi đầu, trong khi bạn bè đã con cái đuề huề thị bạn Tang Noãn này chưa có một mảnh tình vắt vai. Thật thất bại đi mà!
Một vị doanh nhân suốt ngày đấu đá trên thương trường, đứng trên vạn người mà giờ đây nằm vắt vẻo đọc tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết này, đôi lúc lại lầm bầm như khùng như điên vậy.
Nếu mà cấp dưới biết được tâm hồn lạc lối của vị nhà mình, không khỏi sụp đổ hình tượng hoàn toàn.
Do khá bực bội vì hồi nãy đi xem mắt thất bại, Tang Noãn mặt mày không được đẹp cho lắm, đành lấy tiểu thuyết ra xả giận.
Ế quá rồi nổi khùng! Thật là đáng thương gì đâu không hà!
Đột nhiên có một cuộc gọi đến, Tiêu Noãn đang tức giận về độ ngu của nữ phụ thì có một kẻ không muốn nhìn thấy ngày mai gọi tới.
Nhận dạng danh tính đối phương, Tiêu Noãn mới thu bớt đi một phần nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.
"Cho cậu 5 phút để trình bày mọi chuyện. Nếu không 3 giây tự cút đi."
Trong lúc Tiêu Noãn bàn bạc công việc thì đã có sự kỳ lạ xuất hiện. Từng trang giấy lật liên tục không gây bất cứ tiếng động nào. Những dòng chữ kí tự đen từ cuốn tiểu thuyết nối đuôi nhau nhập vào cơ thể Tiêu Noãn.
"Hệ thống xác nhận được đối tượng phù hợp. Trụ sở vui lòng nhanh chóng cập nhật để bổn hệ thống thực hiện nhiệm vụ lớn."
"Chấp thuận."
Kết thúc công việc, Tiêu Noãn mệt mỏi bỏ quyển tiểu thuyết bên bàn nhỏ, ngáp một hơi dài rồi chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.