Cánh cửa hi vọng mở ra không phải nó thuộc về ta và bản thân ta cũng không thuộc về nó. Nó mở ra vậy chỉ dành cho những kẻ nó đã sớm định danh từ sớm.1
Tịch dương lặng lẽ rời đi khi nào không biết nữa, khi con người chú ý đến thì màn đêm đã che phủ đi. Đêm nay không có trăng bầu bạn, ngôi sao càng cô đơn hơn, lập lòe những tia sáng ít ỏi.
Trời đã dần về khuya, mọi hoạt động đều bị màn đêm ngự trị, chìm vào cơn say giấc. Nhưng vẫn còn những bóng đáng đang thao thức trằn trọc không ngủ được.
Tang Noãn cầm lấy bức ảnh chụp chung với Hoắc Thiên đã nhàu nhĩ qua năm tháng, im lặng trầm mặc không nói gì trong căn phòng tối mịt. Cái bóng đêm khiến cõi lòng đang rỉ máu càng thêm đau, xé toạc cho vết thương càng lớn hơn.
Sau hai năm đắm chìm trong nước mắt, bây giờ cô không thể khóc nữa rồi. Không phải là do cô vô tâm vô cảm, mà do trái tim đã nguội lạnh đi, dòng máu nóng hổi lại bị đông cứng bởi trái tim lạnh giá.
Tang Noãn biết rằng mình không nên hi vọng vào cuộc hôn nhân đầy mệt mỏi này. Dù biết không có kết cục tốt đẹp nhưng cô vẫn lao đầu vào như con thiêu thân cứng đầu lao vào đống lửa, để lại cho mình là những vết thương không thể lành lại hơn là những hạnh phúc.
Cơn đau tim bất chợt xuất hiện khiến cho Tang Noãn ngã lăn ra đất, ôm mình quặn quại chịu đựng cơn đau. Có đều cô vẫn nở nụ cười nhợt nhạt, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/938731/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.