Nghe thấy vậy, Tang Noãn trong lòng có dự cảm không lành. Tuy trước đó nguyên chủ đã nói một số điều nhưng mà căn bản cô không tin cho lắm. Phải tận mắt mình chứng kiến mọi thứ thì cô mới có thể buông bỏ được.
Tang Noãn định đi bộ nhưng mà bị Hoắc Thiên cưỡng chế ngồi trên xe đẩy, cô thoả hiệp ngồi lên đó.
Bánh xe lộc cộc nhanh chóng tiến lên hành lang lạnh lẽo, Hoắc Thiên đẩy Tang Noãn đến một căn phòng được ghi hai chữ u ám “Nhà Xác”.
Chưa vào bên trong mà âm khí lạnh lẽo nhanh chóng tràn ra bên ngoài, một số pháp y bên trong đang làm công tác nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra ngoài. Thấy Hoắc Thiên nên họ đoán được vài chuyện, liền bước ra ngoài.
Hoắc Thiên đẩy Tang Noãn vào bên trong căn phòng lạnh lẽo này, căn phòng trống trơn nhưng đặt giữa là một tấm vải trắng được phủ lên đó. Bất giác nước mắt nóng hổi không biết chuyện gì xảy ra lại chảy xuống nghiêm trọng.
Tang Noãn khẽ nức nở từng tiếng một, cô vội vàng nói.
“Anh ra ngoài đi, em có chuyện muốn nói với anh Lâm một tiếng.”
“Được, xong nhớ gọi anh. Anh đứng bên ngoài chờ em.”
Khi mà Hoắc Thiên trở ra ngoài, ánh mắt của Tang Noãn thoáng đổi đi. Hiện tại không phải là bản thân Tang Noãn mà là nguyên chủ.
“Tang Noãn” đứng dậy tiến gần tấm vải được phủ lên đó, cô run rẩy kéo tầm vải xuống. Một gương mặt nghiêm nghị tựa như đang yên ổn ngủ say nhưng mà thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/3209050/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.