Chương trước
Chương sau
Nhà Tang Noãn.

Theo thường lệ thì Tang Noãn cẩn thận truy cập vào một đường link chuyên quét virut máy tính rồi sau đó mới đăng nhập vào email bí mật của mình. Cô sợ rằng có ai đó sẽ cố gắng hack máy tính mình thì mọi công sức mấy nay đều đổ sông đổ biển hết cả. Đang kiểm tra một hộp thư thì thấy một tin nhắn đến của người dưới bộ, nhanh chóng nhập mật khẩu vào để xem nội dung chứa bên trong.

Một tệp ngốn không ít bộ nhớ dung lượng được mở ra, do đường truyền có chút không ổn định nên việc tải xuống có phần hơi lâu. Khi mà tệp tài liệu nhanh chóng được lưu trữ trong hộp thư mật thì Tang Noãn nhanh chóng mở ra và đọc nội dung bên trong đó.Điều khiến cô không ngờ đến rằng mọi chuyện xảy dạo gần đây không phải duy nhất Mục Thị nhúng tay phá rối vào mà còn thêm một thế lực đằng sau giật dây đằng. Nói chung thì Mục Thị chỉ là con tốt thí của hắn ta mà thôi.

Thư mục con thứ hai nhanh chóng được mở ra, bên trong hiển thị một chút ít ỏi manh mối liên quan đến Tang Diên. Đọc đến đây khiến cho cô không nhíu mày mà suy nghĩ đôi chút. Không lẽ chuyện này có liên quan đến Tang Diên hay sao?

Trả lời câu hỏi nghi vấn của Tang Noãn lúc này là một đống ảnh chụp được Tang Diên và Mục Thiệu thường xuyên gặp mặt và trao đổi với nhau. Đặc biệt là Mục Thiệu thường xuyên đến một căn biệt viện ở vùng phía tây ngoại ô thành phố. Điều nghi vấn đặt ra cho Tang Noãn lúc này là sao ông ta thường xuyên đến đây chứ? Chủ nhân của ngôi biệt viện này là ai? Và có liên quan đến Tang Diên hay không?

Một mớ hỗn độn suy nghĩ đang quay cuồng trong bộ thần kinh lúc này của Tang Noãn, tay thoăn thoắt ghi các nghi vấn của mình ra một cuốn sổ nhỏ không quên lấy một chiếc bút đỏ ra khoanh lại những điều mình cần chú ý đến. Những manh mối của Tang Noãn được thu thập ở lúc này chỉ có xoay quanh đến mỗi Tang Diên và Mục Thiệu mà thôi. Tuy nhiên những bằng chứng liên quan đến Tang Diên đều bị đứt đoạn, khi thủ hạ của cô tìm ra đầu mối thì ngay lập tức bị đứt đoạn. Như thể ai đó cố tình làm ra như vậy.

Lưu loát ghi những tài liệu mật này vào một tài khoản khác, Tang Noãn nhanh chóng nhập một dòng tin nhắn gửi đến cho thủ hạ mình.

Điều tra giúp tôi mọi hoạt động của Tang Diên dạo gần đây. Nhất là mọi động thái của hắn ta liên quan đến chủ tịch của Mục Thị- Mục Thiệu.

Một lúc này bên khác.

Màn đêm nhuốm xuống khiến cho một mảng thành phố đèn hoa lấp lánh như muốn chìm đắm vào hẳn màn đêm tĩnh mịch. Gió lạnh vờn qua những hàng cây bên đường, vù vù từng đợt khiến cho sống lưng có chút ớn lạnh. Người lúc này đã thưa dần, chỉ còn lác đác vài bác lao công đang quét dọn những chiếc lá vừa rơi rụng xuống. Tuy đã tối muộn nhưng mà mọi người cố gắng hết sức để mà hoàn thành công việc, kết thúc một ngày làm việc cực kỳ mệt mỏi.

Trên một căn phòng xa hoa giữa chốn phồn hoa đô hội, giừa muôn trùng ánh sáng của đèn neon sáng rực thì nơi đây chỉ có một mảng màu đen tối. Nếu như cố gắng nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện đồm lửa leo lắt, hết đỏ rực rồi lụi tàn nhanh chóng đi. Và đặc biệt là có một bóng dáng cao lớn mệt mỏi đang tựa người vào lan can sắt lạnh này.

Lâm Việt Bân nhấn một dòng số quen thuộc, đưa điện thoại ghé sát tai mình để chờ tín hiệu bắt máy của đối. Từng tiếng tút tút vang lên trong khoảng thời gian chờ đợi, chẳng mấy chốc thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói cực kỳ biếng nhác.

“Alo? Gọi tôi lúc này có chuyện gì không vậy?”

“A Noãn đã phát lệnh điều tra anh rồi đấy?”

“Thật sao? Không ngờ em ấy lại nhanh đến như vậy, tôi tưởng là em ấy không tìm ra được chứ?”



Lâm Việt Bân một tay nắm chặt lấy lan can sắt lạnh, gân xanh nổi lên từng trận trên bàn tay lớn đang đặt lên đó. Không khí về đêm càng lạnh khiến cho mọi thứ cũng giảm đi độ ấm theo, huống gì là thứ vô tri vô giác mà hưởng đủ trực tiếp như cái lan can kim loại này. Cảm giác nhói lạnh càng sát lại da thịt nhưng mà Lâm Việt Bân không buông nó ra mà tiếp tục nói tiếp.

“Tôi cũng biết làm thế nào mà cô ấy lại điều tra nhanh như vậy. Nếu như không phải tin tức này được truyền xuống nhánh dưới thì tôi cũng không thể nào nắm bắt được thông tin này.”

Nghe Lâm Việt Bân nói xong, giọng lạnh lùng không chút độ ấm lại vang lên tiếng cười man rợn. Nó sẽ đi không gian yên tĩnh không chút nguy hiểm này đi.

“Ha ha, không ngờ đấy. Không ngờ cũng có ngày con chim non cũng đến ngày đủ lông đủ cánh mà sải cánh bay đi mà.”

“Anh tính sao? Tôi hiện tại không muốn tiếp tục là những chuyện này đâu.”

“Lâm tiên sinh định từ bỏ ý định ban đầu của mình sao? Trò chơi sắp kết thúc rồi mà anh lại có ý định AFK? Chỉ còn một last hit cuối cùng, chậc chậc.”

Nghe giọng điệu nhàn nhạt chế giễu của đối phương, Lâm Việt Bân mày ngài căng cứng lại từng đường hằn rõ trên trán của mình lúc này. Bàn tay nắm lấy lan can lại siết chặt thêm một lần nữa, thậm chí muốn bóp méo nó hẳn đi. Đáp trả lời không mặn không nhạt này của đối phương, Lâm Việt Bân nói.

“Nếu như anh không còn gì để nói thì tôi cúp máy đây. Tạm biệt.”

Định nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì đối phương lại nhàn nhạt lên tiếng.

“Anh cứ để A Noãn biết tin tôi đang có ý định muốn chiếm lấy tập đoàn HT đi. Tôi nghĩ rằng không nên để em ấy nhúng tay vào tranh chấp hận thù giữa các người đàn ông với nhau. Đây cũng là canh bạc cuối cùng quyết định mọi thứ mà.”

“Anh tính làm gì vậy?”

“Điều này Lâm tiên sinh không cần quan tâm lấy, chỉ cần tiên sinh bổn phận trách nhiệm thực hiện những việc được giao trên là được.”

Tiếng kết thúc điện thoại vang lên, màn hình điện thoại đen như bầu trời đêm lúc này lại nhấp nháy ánh sáng thông báo điện thoại kết thúc. Cầm lấy điện thoại nhanh chóng đút tay vào túi quần, Lâm Việt Bân có chút thở dài sườn sượt nhìn lên bầu trời thoáng đãng lúc này.

Ánh mắt không chút tiêu cự được nhuốm màu của màn đêm tĩnh mịch, bao trùm cả một thành phố đầy màu sắc ánh đèn sáng rực neo đang dần tắt đi. Trả lại một màu đêm tĩnh mịch vốn có cho một buổi tối muộn không có chút ánh sáng của trăng sao. Để trong không gian yên tĩnh chỉ nghe nhừng tiếng thở hắt sườn sượt ngắn dài của người cô đơn, cô độc lúc này.





Sáng hôm sau.

Biệt viện của Tang Diên.

Căn biệt viện rộng lớn này trước đây chỉ quanh quẩn một mùi ảm đảm thiếu sức sống thì giờ đây cực kỳ nhộn nhịp những tiếng hô gọi, bước đi dồn dập. Từng thủ hạ nhanh chóng theo sự chỉ huy của hầu nữ Mộc mà cẩn thận khiêng những món đồ được đặt gấp, thiết kế được chuyển bên nước ngoài về đến đây. Toàn là những thương hiệu có tiếng lâu đời. Những chiếc bàn ghế, giường nệm được chọn lọc kỹ càng. Không chỉ đảm bảo yêu cầu chất lượng mà còn phải đáp ứng mà Thiên Tử đặt ra.

Mọi người không dám chậm trễ mà vận chuyển sắp xếp mọi thứ bởi vì Thiên Tử đang thảnh thơi không có chuyện gì làm mà ngồi giám sát độ tiến trình đang thực hiện. Điều này khiến cho mọi người cực kỳ căng thẳng dữ dội, sợ rằng không cẩn thận liền bị đại ma vương này hỏi thăm thì khốn.

Hầu nữ Mộc không ngừng chỉ huy mọi người, nhìn có vẻ cực kỳ tập trung xử lý công việc nhưng mà bên trong đã  sợ run rẩy bần bật. Mẹ nó, đang giám sát là hay đang hành hạ tinh thần của tụi này vậy trời.

Tang Diên lấy một chiếc ghế ngồi ở chính diện căn phòng đang bận rộn chỉnh trang, chỉ có thứ gì đó không vừa ý mình liền kêu người làm lại. Nhàn nhã lấy một tách trà nhâm nhi, hắn đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy rằng tủ quần áo quá nhỏ, không gian không đủ để mà cất giữ áo quần. Tang Diên nhanh chóng ra hiệu cho hầu nữ Mộc tới gần mình mà nói.

“Tôi thấy tủ quần áo này nhỏ đấy, nếu còn thiếu thì cô cứ cho người đập mấy căn phòng bên cạnh đi. Dù sao nhà này cũng rộng mà.”

Hầu nữ Mộc nghe xong miệng có chút méo xệch lại một đường\, nhưng vậy cố gắng kiềm chế mà nói lên một tiếng dạ nhận mệnh vừa được giao phó. Đường kách mệnh còn lắm gian truân mà\,(Đ** C** M* C** L L G T M!)! Cái phòng rộng hơn một trăm mét vuông rồi còn kêu nhỏ\, chỉ có để quần nào thôi mà tiêu tốn đến như vậy. Mợ nó\, đúng không thể hiếu nối sợi dây thần kinh số bảy của đám người giàu này mà!

Mộc nhăn nhó đi tới chỉ huy những thủ hạ nhanh tay lẹ chân nếu không thì Thiên Tử lại nhàm chán bày thêm việc cho cô nữa thì mệt lắm. Thật không hiểu được rằng một tay súng bắn tỉa lừng lẫy như lão nương đây lại phải làm hầu nữa, người hầu! Nếu không phải là Thiên Tử thì lão nương đây còn lâu mới làm những chuyện nhàm chán này!



Tang Noãn nhận được tin tức rằng Tang Diên đang nắm dữ thông tin mật ở tập đoàn HT và hắn ta đang có ý định thâu tóm chúng vào tay. Điều này khiến cho Tang Noãn cực kỳ tức giận, không ngừng cho người điều tra thì mọi chuyện chỉ có công cốc mà thôi.

Một hôm có một tin nhắn được gửi từ đối phương là Tang Diên gửi đến cho cô với nội dung là: Nếu như em muốn lấy lại đống thông tin này, em đến biệt viện của anh để lấy lại nói. Anh nghĩ là mình không cần cung cấp địa chỉ cho em đâu nhỉ?

Đọc xong tin nhắn này Tang Noãn đâm ra chút nghĩ ngợi, cô thừa biết rằng đây là bẫy dụ mình tới. Và một chuyện cô có thể dám chắc rằng Tang Diên tuy nổi thú tính bệnh hoạn nhưng mà sẽ không bao giờ làm hại đến mình cả nhưng vẫn không thể loại trừ trường hợp đó. Tang Noãn sau một hồi chần chờ trong giây lát, bàn tay nhanh chóng lưu loát gửi tin nhắn đến cho Tang Diên.

Đồ điên, tôi không rảnh chơi với anh. Muốn làm sao thì làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.