Chương trước
Chương sau
Cảnh chiều tà đang đỏ dần một mảng trời nhỏ hẹp dần, không đỏ tươi nhưng lại u hoài một vệt đốm than sắp tàn. Từng hàng cây cao vút, từng toà nhà cao chọc trời che chắn hết nhưng tia sáng sắp tàn lụi cuối cùng, hằn lên một mảng trời đỏ sẫm vài vết đen hằn trên đó. Một ngày mới qua đi nhường cho màn đêm u tối. Gió chiều thoang thoảng mang hơi nước mát lạnh phả vào theo chiều gió, tưới mát cho những mầm cỏ đang nhú dần dưới lớp thực bì mục nát cạnh bờ sông.

Dòng sông lấp lánh những vệt đỏ tịch dương, hắt vào làm nhuốm đỏ một dòng nước trong xanh. Tại đó có một bóng dáng cô đơn đang tựa vào lan can, phóng tầm mắt xa xăm ra cả bầu trời rộng lớn. Sự rộng lớn mênh mang của chiều tịch sương chỉ có thể được sự tĩnh mịch u tối trong con ngươi đầy sương giá.

Điếu thuốc tàn như màu tịch dương lúc này, theo chuyển động của gió mà leo lét đỏ rực rồi lại tắt. Tàn thuốc bay lả tả, cô đơn rơi thành những mảnh vụn bay tung toé theo gió chiều. Chiếc lá vàng rơi lác đác, chầm chậm tiếp đất. Mặc dù nó đã cố gắng thu sự tồn tại của bản thân mình khi chạm đất nhưng lại làm bóng người cô đơn kia phát giác lấy.

Tiếng bước chân đạp lên thảm thực bì lạo xạo oanh động cả một cảnh trời tĩnh mịch, trước đó chỉ có tiếng gió rít cùng với những tràn thở dài làm bạn với con người cô đơn đứng trước đó. Lục Tần một thân đồ công sở bước tới nhìn thấy tình cảnh của Tang Diên lúc này, trong lòng bất giác nổi lên sự chua xót tận sau đáy lòng của mình.

Gân xanh bất giác đã nổi hằn từ lúc nào không hay nữa, Lục Tần nắm chặt hai tay mình cố gắng bước gần tới. Tang Diên lúc này vẫn nhìn chăm chú về cảnh trời tịch dương lúc này, nhưng thính giác nhạy bén của mình đã phát hiện Lục Tần đã đến từ lâu.

Khi Lục Tần bước tới chỉ còn cách vài bước là tới chỗ Tang Diên, nhưng đột nhiên một nắm đấm lao tới đột ngột nên Lục Tần không kịp phản ứng nên bị hứng một bốp vào khuôn mặt mình. Lực căng quá mạnh lại hứng trực diện nên khoé miệng của Lục Tần toé máu ra ròng ròng, vết sưng tấy máu bẩm nhanh chóng đóng lại thành mảng sưng tím ở dưới vành môi.

Tang Diên như điên lên không ngừng dồn dập tấn công về phía Lục Tân. Lục Tần không nỡ làm cho Tang Diên bị thương chỉ cố gắng oằn mình chống đỡ những lực thô bạo rơi vào mình. Nếu không phải anh tránh né thành công thì chưa qua chiêu thức thứ mười, Lục Tần anh đã bị bỏ mạng dưới nắm đấm tàn nhẫn của Tang Diên rồi. Lục Tần khẽ nhổ nước miếng ra, mùi tanh ngai ngái trong miệng khiến cho anh không thoải mái cho lắm.

Hai bóng người hằn lên thảm thực bì, màu đỏ hoàng hôn càng khiến máu ở khoé miệng chảy máu có màu gay gắt. Cả hai người vật lộn nhau qua lại, không ai nhường nhịn được ai. Lục Tần bị Tang Diên đè ở dưới thân, với vị trí này cậu thấy rõ được những tơ máu hằn rõ trong tròng mắt.

Một cú đấm không hề báo trước sắp sửa lao xuống, Lục Tần khẽ nhắm mắt lại để cho Tang Diên đánh. Thế nhưng bên vành tai phải lại nghe một tiếng bốp đánh xuống nền đất. Tang Diên hai tay cầm lấy cổ áo của Lục Tần xách lên, rống giận thẳng vào mặt Lục Tần.

“Phản hết rồi, anh thật sự muốn phản tôi sao hả?”

Lục Tần ngồi chống hai tay lui sau, đôi mắt u lạnh khẽ nhíu mày nhìn cơn rống giận của Tang Diên. Lúc này anh không hiểu được lý do mà Tang Diên đã nổi giận này giờ. Nhìn bộ dạng không biết chuyện gì của Lục Tần, hàng vạn tế bào tức giận gào thét trong thần trí của Tang Diên lúc này. Anh xách Lục Tần không khách khí ném Lục Tần ngã lộn nhào, chật vật giữa nền đất.



“Tại sao chuyện của Tang Noãn cậu không báo cáo cho tôi hả? Tại sao?”

Lục Tần nghe vậy liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, anh phủi lá cây rụng trên người rồi đứng dậy. Anh trực tiếp đi qua Tang Diên, tựa bóng dáng đau xót tận đáy lòng cạnh lan can lạnh lẽo.

“Tôi nghĩ rằng chuyện riêng tư của Tang Noãn cậu không nên can thiệp vào. Đây là chuyện riêng của cô ấy, cậu có hiểu không hả?”

Tang Diên nghe vậy liền lao tới đánh tới tấp Lục Tần, vừa đánh vừa gào thét lên. Còn Lục Tần không muốn Tang Diên tiếp tục phát điên mà tổn hại đến bản thân mình.

“Riêng tư cái khỉ! Tôi đã nói cậu biết bao nhiêu lần rồi, mọi chuyện liên quan đến Tang Noãn đều phải thông báo cho tôi ngay lập tức. Cậu trong thời gian qua đã làm cái khỉ gì hả?”

Nếu không phải Tang Diên anh tự mình điều tra thì làm sao biết A Noãn của anh đang qua lại với Hoắc Thiên chứ. Khi thấy những bức ảnh chụp cảnh thân mật giữa hai người, Tang Diên hận không thể xé nát Hoắc Thiên thành vạn mảnh tan tành như chiếc điện thoại bị nát vụn dưới chân mình chứ.

Lục Tần không muốn Tang Diên lại u mê bất ngộ, cố chấp đến bệnh hoạn như vậy. Anh không nói lời nào liền nhấc bổng Tang Diên ném xuống sông để cho cậu ta tỉnh táo khi bản thân lúc này rất điên, thậm chí cực kì biến thái.

Tang Diên đột ngột bị ném xuống sông, nước lạnh vô tình vào khí quản khiên cho anh vùng vẫy dưới nước khá khổ sở. Chật vật bò lên bờ sông, anh mắt phẫn hận nhìn vào Lục Tần hành động điên rồ vừa rồi của mình.

“Cậu phát rồ gì thế hả?”

Lục Tần cởi áo khoác dài của mình ném thẳng vào Tang Diên, bàn tay nhàn nhạt móc ra một điếu thuốc. Bật lửa lách tách thắp mồi một điếu thuốc, Lục Tần nhàn nhạt rít một hơi thuốc dài phả vào không khí một trận khói trắng.

“Cậu tỉnh chưa?”



“Tỉnh cái beep.”

“Nếu cậu không tỉnh thì tôi lại ném cậu xuống một lần nữa. Dù sao nước sông lúc này cũng rất lạnh, dội đi bớt cái cố chấp biến thái của cậu.”

“Chó má nhà cậu.”

Thấy Tang Diên dần bình tĩnh trở lại, Lục Tần không muốn giấu diếm thêm nữa. Sớm hay muộn gì Tang Diên cũng tìm ra thôi.

“Thật ra người đàn ông đang qua lại với Tang Noãn là chồng cũ của cô ấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì đó giữa hai người bọn họ, bây giờ bọn họ đang chung sống với nhau.”

Tang Diên nghe vậy, cơn tức giận vừa được nguôi ngoai thì trỗi dậy. Anh rít một tiếng rống dài, hất văng cái áo khoác của Lục Tần ném cho mình.

“Tôi phải đi giết tên Hoắc Thiên này mới được. Cậu buông cái tay chó cậu ra khỏi người tôi coi.”

Mặc sức cho Tang Diên vùng vẫy, Lục Tần cương ngạnh  cưỡng chế khiến cho Tang Diên không nổi điên mà chạy đến đó. Bị những cú đấm bình bịch vào người, Lục Tần khẽ ho khan ra máu nhưng lạ cố gắng kìm nén.

Lục Tần lúc này cảm thấy bản thân không thể cầm cự được Tang Diên, trong lúc bấn loạn mà phủ đôi môi lạnh lẽo của mình xuống khuôn môi đang ương bướng phát điên. Tang Diên thấy cảnh này không khỏi sững người, cảm giác ngai ngái mùi máu tanh khiến cho anh phát điên lên.

Bốp.

“Cậu bị điên rồi hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.