Hoàng thượng không có ý định điều tra tiếp, nên việc này đương nhiên cũng sẽ được cho qua.
Lúc A Dư ra khỏi cung Càn Ngọc, không cẩn thận liếc mắt nhìn Chu Bảo Lâm vẫn đang ở lại cung Càn Ngọc, nàng đang nghĩ xem vì sao Chu Bảo Lâm khi nãy lại nhìn về phía nàng.
Khi nàng nhíu mày thu hồi tầm mắt thì vô tình chạm mắt với đôi con ngươi đen nhánh, ngước mắt lên liền nhìn thấy thánh thượng đang bình tĩnh nhìn nàng.
Nàng hơi ngẩn ra, mi mắt khẽ run lên, vội vàng dời tầm mắt, đuôi mắt u buồn để lộ ra chút ửng hồng.
Phong Dục xoay nhẫn ngọc, đột nhiên nhớ đến hôm qua nàng nằm dựa vào đầu gối hắn, hai gò má ửng đỏ lộ ra sắc xuân, vô cùng thẹn thùng, sao mà giống với lúc này đến thế.
Cực kì hấp dẫn nhưng lại vô tư không hề hay biết, vô thanh vô tức lay động lòng người.
Trên mặt Phong Dục vẫn bình tĩnh, nhưng thần sắc trong mắt lại có chút thờ ơ.
Hoàng hậu cũng nhìn ra được tâm của hắn không ở nơi này, nên dừng lại: “ Nếu Thục phi muội muội đã không có gì đáng ngại, vậy thì thần thiếp không ở đây quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, thần thiếp xin cáo lui.”
Phong Dục tùy ý gật đầu, cũng không nhiều lời.
Bên ngoài cung Càn Ngọc, A Dư im lặng nhìn nữ tử cung trang màu xanh đi tới, trên búi tóc của nàng ta cài nghiêng một cây trâm ngọc, trang điểm tinh tế nhưng lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-cung-nu/1933367/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.