Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, A Dư đã bị Chu Kỳ đánh thức, bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, nàng chống thân mình ngồi dậy: “Vẫn chưa tạnh à?”

Chu Kỳ đỡ nàng đứng dậy, thuận tiện nói tiếp: “Đúng vậy, đã rơi cả một đêm rồi.”

“Có điều sau cơn mưa này, trời cũng mát hơn rồi.”

Hiện giờ đã vào tháng tám, trung thu sắp tới, dù có thế nào thì cũng sẽ không còn nóng giống lúc trước nữa.

Mắt A Dư quét một vòng trong điện, quả nhiên, chậu băng ngày thường bày ở sau bình phong đã bị dọn đi rồi.

Thời gian thỉnh an đều vào khoảng giờ Thìn, chỉ cần nàng không dậy muộn thì có thể có thời gian dùng đồ ăn sáng. Hôm qua mưa suốt cả đêm, nàng ngủ không yên nên tỉnh từ sáng sớm, lúc này đang dùng đồ ăn sáng, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng có chút buồn bực hỏi: “Âm thanh gì thế?”

Lưu Châu vừa lúc đi vào từ bên ngoài, đứng ở chỗ mành, giũ nước trên người rồi tiếp lời: “Là Hứa mỹ nhân đến cung Khôn Hòa thỉnh an ạ.”

Nghe vậy, A Dư bĩu môi, không thèm để ý nuốt miếng cháo cuối cùng xuống.

Trước khi đi thỉnh an, nàng nói với Chu Kỳ: “Hôm nay trời lạnh, muội bảo người đến Ngự Thiện Phòng hầm chén canh, chờ ta trở về.”

Hoàng thượng đã tấn phong vị phần cho nàng, nàng nên đi tạ ơn một phen.

Bên ngoài vẫn chưa tạnh, hôm nay trừ Lưu Châu ra, còn có một tiểu cung nữ đi theo, cầm cái ô giấy to rộng.

Chu Kỳ đưa áo choàng tới: “Cẩn thận bên ngoài lạnh đấy ạ.”

Từ cung Du Cảnh đến cung Khôn Hòa cũng không xa, A Dư chọn con đường sỏi đá đi mà vẫn không thể tránh việc bị ướt váy, nàng vừa mới đi qua ngự hoa viên liền nhìn thấy bóng dáng Trác tần.

Nàng kinh ngạc nhướng mày, từ cung Liễu Phong của Trác tần đi thỉnh an hoàng hậu thì sẽ không đi qua nơi này.

Trác tần cũng nhìn thấy nàng từ xa, A Dư đi qua hành lễ: “Trác tần an.”

Giọt mưa nhỏ làm ướt con đường đá, làm dưới chân trở nên trơn trượt, mỗi khi đi một bước, A Dư đều cực kỳ cẩn thận, nàng tránh dưới ô che mưa, có chút tò mò hỏi: “Sao Trác tần tỷ tỷ lại ở chỗ này?”

Trác tần cũng ở dưới ô, nghe vậy cười bảo: “Ngọc muội muội vẫn chưa nghe tin tức à?”

A Dư kinh ngạc, nàng bóp đầu ngón tay, hỏi như không có việc gì: “Tin tức gì ạ?”

“Là các Linh Việt, Trần tài nhân được chẩn đoán là có thai, hiện giờ hoàng hậu đã tới đó, hôm nay không cần thỉnh an nữa, xem ra nô tài đưa tin không gặp Ngọc muội muội rồi.”

A Dư cả kinh.

Trần tài nhân có thai?

Nàng có chút buồn bực, lẽ nào tân phi tiến cung lần này đều cầu Bồ Tát xong mới vào hay sao? Giờ mới được nửa năm ngắn ngủn mà cả đám đã có thai cả.

Thế này thì có vẻ những người cũ không thể theo kịp những phi tần đó rồi.

Nàng âm thầm liếc Trác tần nhưng không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ có nụ cười nhạt không khác gì bình thường.

A Dư cũng lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ: “Trần tài nhân thật có phúc, vậy Trác tần tỷ tỷ cũng muốn đến các Linh Việt sao?”

Trác tần gật đầu đáp phải. Khi hai người nói chuyện, có cung nhân từ phía sau chạy tới, sau khi đến gần, A Dư mới phát hiện là Tiểu Phúc Tử trong cung của nàng.

“Chủ tử, nô tài đã tìm được người rồi!”

Tiểu Phúc Tử mang đến tin tức giống hệt với Trác tần, nhưng có thêm một tin chính là không chỉ hoàng hậu đi mà hoàng thượng cũng tan triều tới các Linh Việt rồi.

A Dư hiểu rõ, cười lanh lảnh với Trác tần: “Trác tần tỷ tỷ, vậy thiếp thân cũng đi cùng tỷ tỷ.”

Nàng không che giấu chút nào, sau khi nghe nói thánh giá cũng ở các Linh Việt, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi, con mắt sáng ngời.

Hoa bên cạnh bị nước mưa tạt héo, bị nàng át đi càng thêm ảm đạm thất sắc.

Trác tần nhìn nàng, nụ cười nhạt trên mặt kia phai nhạt đi một chút.

Cô nương xinh xắn lanh lợi như thế quả là khiến người ta yêu thích, nhưng nàng ta nhìn lại cảm thấy có chút chói mắt.

Song cuối cùng nàng ta vẫn không từ chối, hai người bèn đi về hướng các Linh Việt.

A Dư khoác áo choàng đỏ như son, cả người giấu trong áo, hai cung nhân bên cạnh bảo vệ nàng thật cẩn thận.



Trác tần chỉ mang theo một cung nhân, đi cả một đường, làn váy đã dính bẩn, so ra thì nom chật vật hơn nữ tử bên cạnh một chút, vừa so sánh như vậy, nàng ta càng muốn đi nhanh hơn.

Cửa các Linh Việt mở rộng, Phong Dục ngồi ở vị trí đầu, ngước mắt là có thể nhìn thấy động tĩnh bên ngoài.

Hai người vừa bước vào các Linh Việt, Phong Dục liền thấy cảnh tượng thế này, Trác tần bước nhanh tới, cách thật xa nữ tử phía sau.

Mà dường như người kia không hề phát hiện ra điểm nào kỳ lạ, rũ mắt theo sát, búi tóc trước trán bị nước mưa làm cho ướt nhẹp.

Cảnh tượng này có vẻ trùng với lời nói khóc lóc kể lể của nữ tử ngày hôm đó.

Phong Dục bất giác nhíu mày.

A Dư vừa vào các Linh Việt liền thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy Trác tần đột nhiên bước đi nhanh hơn làm nàng bỗng có chút mơ màng hồ đồ. Trần tài nhân này có thai chứ đâu phải bị bệnh gì, cần phải vội vã đến thế sao?

Sau khi hành lễ, A Dư nhíu đôi mày liễu, cố nén sự khó chịu mà đứng đó.

Mới từ trong mưa đi ra, dường như cả người đều có cảm giác ẩm ướt, làm người khó chịu lạ thường.

Nàng vén một sợi tóc đen ra sau tai, nghĩ có lẽ bây giờ mình đã bị nước mưa làm ướt lớp trang điểm thì hoàn toàn không muốn ngẩng đầu.

Phong Dục quét mắt nhìn người đang đứng ngồi không yên, bỗng nhiên mở miệng: “Lại đây.”

Trong điện yên tĩnh trong chớp mắt, A Dư cũng lặng lẽ ngẩng đầu, muốn biết hoàng thượng đang nói với ai, đột nhiên liền chạm phải con mắt của nam tử, nàng ngẩn ra, sửng sốt.

Đang gọi nàng đấy ư?

Lưu Châu ở phía sau nhẹ nhàng chạm vào nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại. Đúng lúc này, nàng cảm giác tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người mình.

Nàng chịu đựng áp lực ấy, gian nan siết chặt đầu ngón tay trắng trẻo mềm mại.

Nàng không biết vì sao hoàng thượng lại gọi nàng, nhưng sự ân sủng này quả thật là cực kỳ phỏng tay, nếu như ánh mắt có thể giết người thì A Dư cảm thấy có lẽ mình đã chết ngàn vạn lần.

Nàng bước từng bước một, thong thả đến gần nam tử, ngừng bước chân ở dưới bậc thang, nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng?”

Phong Dục không nhìn nàng, ngược lại phân phó cung nhân: “Ngây ra đó làm gì? Dâng trà cho các vị chủ tử đi.”

Hắn lại chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Ngồi xuống.”

Lời này là nói với A Dư, A Dư đối diện với tầm mắt hắn nên cực kỳ chắc chắn.

Khóe măt nàng thoáng thấy đôi mắt chứa nụ cười của hoàng hậu nương nương, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc ầm ầm đau đớn. Nàng cắn răng, hạ quyết tâm rồi ngồi lên vị trí.

Lúc này, toàn bộ các Linh Việt, trừ hoàng thượng hoàng hậu ra thì chỉ có một mình nàng được ngồi.

Cực kỳ bắt mắt.

Phong Dục bất động thanh sắc liếc nhìn Trác tần, thấy thần sắc mất tự nhiên trên mặt nàng ta thì bỗng nhiên trong lòng lại thoải mái.

Người mà hắn sủng ái, kẻ khác có tư cách gì xem thường chứ?

Dù sao cũng đã đối chọi với tầm mắt âm thầm nghiến răng nghiến lợi của mọi người rồi, A Dư cũng lười nghĩ nhiều, cong mắt cười với nam tử, mềm mại làm nũng: “Thiếp thân cảm thấy cả người ướt nhẹp, thật là khó chịu.”

Khi nàng nói chuyện, chân mày nhíu lại, bĩu môi, không biết là khó chịu thật hay là mượn cớ làm nũng.

Phong Dục liếc nàng một cái, thuận theo lời của nàng mà hỏi: “Nếu đã khó chịu thì còn đội mưa lại đây làm gì?”

A Dư có chút ngượng ngùng cụp mắt xuống, ấp úng nói: “Thiếp thân nghe nói, hoàng thượng ở chỗ này…”

Phút chốc, nàng lại vội vàng bổ sung: “Còn cả Trần tài nhân có thai nữa, thiếp thân cũng muốn đến xem thử.”

Lúc này, hoàng hậu tiếp lời, cười tủm tỉm bảo: “Ngọc mỹ nhân đến xem cũng tốt, cũng có thể lây không khí vui mừng.”

Sắc mặt A Dư đỏ bừng, thẹn thùng lấy tay che mặt: “Nương nương đừng chê cười thiếp thân.”

Phong Dục nghe vậy, cong khóe môi: “Trẫm lại thấy hoàng hậu nói không sai, ngày sau nàng có thể tiếp xúc Trần tài nhân nhiều hơn.”

Cũng đỡ phải khóc lóc kể lể với hắn, trong điện quạnh quẽ, không có hơi người.

Nụ cười trên mặt những người khác trong điện đều cương cứng.



Hoàng thượng có ý gì? Kỳ vọng Ngọc mỹ nhân cũng mang hoàng tự sao?

Thân thể A Dư cũng cứng đờ, khó xử nhìn về phía Hoàng thượng, chỉ sợ hắn thật lòng.

Qua lại gần gũi với phi tần có thai? Nàng không hề chán sống, muốn tìm cái chết nhé.

Nàng vội vàng xua tay, mềm mại nói: “Hoàng thượng cũng trêu ghẹo thiếp thân, thiếp thân chân tay vụng về, đến lúc đó nếu làm Trần tài nhân mệt mỏi thì hoàng thượng lại đau lòng.”

Phong Dục mắng nàng một câu: “Không có quy củ.”

Nhưng cuối cùng không nhắc đến việc này nữa.

Ân sủng là một chuyện, nhưng đề cập đến hoàng tự thì tất nhiên hắn sẽ không xằng bậy.

Trần tài nhân đột nhiên ngất xỉu lúc chuẩn bị đi thỉnh an mới được chẩn đoán ra là có thai, họ ở đây là để chờ Trần tài nhân tỉnh lại.

Cung nhân trong các Linh Việt để mọi người ngồi lên ghế, A Dư bưng chén trà nóng hổi, bỗng nhiên nhớ tới một người.

Ánh mắt nàng dừng lại, nhìn về hướng Dung tần đối diện.

Vừa nhìn, nàng liền không nhịn được mà cong cong khóe môi.

Dung tần đang xụ mặt, buồn bực ngồi trên vị trí, nàng ta nhìn chằm chằm vào trong phòng.

Nàng ta không nghĩ ra, sao Trần tài nhân lại may mắn như thế?

Nàng ta rõ ràng…

Dung tần tức nghẹn họng, nắm chặt tay vịn ghế, ngay cả động tĩnh khi A Dư tiến vào đều không khiến nàng ta chú ý tới.

Ban đầu A Dư còn cảm thấy chuyện Trần tài nhân có thai không liên can quá lớn đến nàng.

Dù sao mỗi tháng Trần tài nhân được ân sủng không tính là nhiều, cho dù có thai thì số lần thị tẩm cũng không hơn được là bao.

Nhưng lúc này nhìn thấy thần sắc của Dung tần, nàng tức khắc muốn cho Trần tài nhân an ổn sinh cái thai này ra, tốt nhất là có thể kích thích Dung tần một phen.

Ánh mắt nàng lấp lánh, như thể mới vừa phát hiện ra vẻ mặt Dung tần vậy, kinh ngạc nói: “Dung tần tỷ tỷ làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao ạ? Sao sắc mặt lại khó coi như thế?”

Một câu của nàng khiến tầm mắt mọi người đều đổ dồn lên người Dung tần.

Trước kia Dung tần độc chiếm ân sủng, chưa bao giờ kéo bè kéo cánh, sau khi tân phi vào cung, nàng ta lại nghỉ ở trong cung hai tháng cho nên tất nhiên lúc này sẽ không có ai nói giúp nàng ta.

A Dư nhìn Dung tần với vẻ mặt lo lắng, như thể thật sự đang lo cho thân thể của nàng ta vậy.

Nhưng trong lòng của những người đang ngồi đó đều hiểu rõ, nếu nói trong cung ai hy vọng Dung tần gặp xui xẻo nhất thì chắc chắn Ngọc mỹ nhân sẽ xếp hạng đầu.

Dung tần thấy vẻ mặt hoàng thượng lạnh đi thì cơn tức trong lòng đối với A Dư đã tới cực điểm, cùng lúc đó cũng cảm thấy lạnh lòng khó hiểu.

Mới được bao lâu cơ chứ?

A Dư mới hầu hạ hắn có mấy tháng ngắn ngủi, nhưng nàng ta đã ở bên gần bốn năm trời, từ vương phủ đến hoàng cung, trong lòng trong mắt nàng ta toàn là hắn, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế.

Từ sau khi A Dư được thị tẩm, nàng ta không nhớ rõ đã bao lâu rồi đèn lồng ở cung Du Cảnh chưa treo lên.

Dung tần cố nén sự khó chịu, nàng ta nói: “Trần tài nhân hôn mê đến nay chưa tỉnh, bổn cung chỉ lo lắng cho cơ thể của nàng ấy thôi.”

Nàng ta nói với A Dư, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm hoàng thượng.

Dù là ai trông thấy cũng biết nàng ta đang giải thích với ai.

Nàng ta vốn có ngoại hình đẹp đẽ diễm lệ, hiện giờ tỏ vẻ ấm ức, mím chặt môi thì lại mang theo vẻ thanh lãnh người khác chớ lại gần một cách bất ngờ.

Xưa nay A Dư không hiểu sự thanh cao của các nữ tử nhà dòng dõi, nàng chỉ liếc dáng vẻ này của Dung tần liền bĩu môi, vươn tay đến chỗ mà người ngoài không nhìn thấy, lôi kéo ống tay áo hoàng thượng, chân mày nhíu lại, tựa như cực kỳ ấm ức.

Phong Dục nhìn nàng một cái, lại bất động thanh sắc dời tầm mắt đi.

Nàng gây sự trước mà còn tỏ vẻ bản thân ấm ức.

Hắn không hất tay nữ tử ra, đành phải thôi, sau một hồi, tất nhiên cũng không còn lòng dạ nào đặt ở trên người Dung tần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.