Chương trước
Chương sau
Trong điện đột nhiên yên tĩnh lại.

A Dư từng nghĩ tới người sau lưng sẽ là ai, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ lại có người nhảy ra chỉ và xác nhận sẽ là người của lầu Trác Vân.

Trên lý thuyết, thì đúng là nàng và Hứa mỹ nhân có xảy ra tranh cãi, nhưng cũng không đến mức khiến cho Hứa mỹ nhân hận nàng đến mức này.

Nàng nhướng mày hỏi lại: "Ngươi nói đã từng thấy nàng ta bước từ trong cung ta ra, vậy ngươi có bằng chứng không?"

Lạc Vân áp úng không nói lên lời, nàng ta nhìn A Dư, bả vai co rúm lại, cuối cùng nàng ta cúi đầu nói:

"Đúng vậy, là nô tỳ đã nhận lầm người!"

Hứa mỹ nhân khẽ quát: "Nhỡ không rõ ràng thì sao có thể thể đi nói lung tung. Ngộ nhỡ quấy rối mạch suy nghĩ của nương nương thì phải làm thế nào cho đúng chứ?"

Lạc Vân vội vàng thỉnh tội, Hứa mỹ nhân nói xin lỗi với A Dư:

"Là thiếp không biết dạy dỗ nô tỳ, Ngọc mỹ nhân chớ trách."

Trong mắt của mọi người, là đôi chủ tớ này đang làm ra vẻ ta đây, A Dư nhếch miệng.

Nhìn bộ dáng do dự lo sợ của cung nhân này, tuy là đã sửa miệng nhưng ngược lại càng khiến người ta nghi ngờ nàng hơn.

Nàng nói: "Hứa mỹ nhân không cần phải vậy, có Hoàng thượng và nương nương ở đây, chỉ cần chuyện nô tỳ của ngươi nói là sự thật thì ta còn có thể làm khó nàng ta sao?"

Lời này của nàng vừa dứt, Hứa mỹ nhân liền mỉm cười liếc mắt nhìn nàng.

Ánh mắt dường như đang nói, ai có thể chắc chắn được chứ?

A Dư suýt thì quay người tố cáo với Hoàng thượng, nhưng rốt cuộc thì nàng cũng nhịn xuống, chỉ căn môi ủy khuất liếc mắt nhìn nam nhân.

Phong Dục nhấp một ngụm trà, trong lòng có chút buồn cười, lúc này thì hắn có thể làm gì chứ?

Gặp phải loại chuyện này, cũng không thể cái gì cũng là hắn giải quyết giúp nàng.

Phong Dục lạnh mắt nhìn, lại hoàn toàn không phát hiện ra mình như thế có gì không được.

Hắn biết rõ A Dư nhắm vào Dung tần làm ra đủ chuyện, tuyệt đối không phải người tốt lành gì, nhưng lúc này hắn cũng không hề có chút nghi ngờ nào tới nàng.

Hoặc có lẽ là, hắn hoài nghi mà cũng không thèm để ý.

Hoàng hậu không để lại dấu vết liếc mắt nhìn người nam nhân, bất đắc dĩ cắt đứt đối thoại giữa hai người:

"Được rồi! Dừng lại hết cho bổn cung!"

Khuôn mặt nàng ta hiện lên chút lo lắng, những người khác lập tức im lặng, ngay cả A Dư cũng che miệng không thèm nhắc lại nữa, chỉ nghe thấy tiếng Hoàng hậu hỏi Lạc Vân:

"Bổn cung hỏi người một lần nữa, ngươi chắc cung nhân kia bước ra từ cung của Ngọc mỹ nhân chứ?"

Lạc Vân chần chừ một lát, rồi yếu ớt nói:

"Nô tỳ cũng không biết có phải là mình nhận nhầm hay không, nhưng người ngày ấy nô tỳ nhìn thấy cũng không phải là một cung nhân."

Nàng ta nắm vạt áo, bất an nói: "Mà là một y nữ mới đúng!"

Lời này vừa nói ra, cả điện có chút kinh ngạc, ngay cả Phong Dục cũng hơi nhíu mày.

Ở trong triều đại này, các y nữ đều có phẩm cấp, cũng giống với chức quan của các thái ý, lại dễ dàng xử lý các bệnh riêng của nữ tử hậu cung.

Chuyện chết một cung nữ hoàn toàn khác với chuyện một y nữ chết.

Ánh mắt Phong Dục hơi trầm xuống, lần đầu mở miệng hỏi: "Ngươi chắc chắn mình không nhìn nhầm?"

Lạc Vân lắc đầu: "Nô tỳ không dám nói xằng!"

A Dư bất mãn xì một tiếng: "Dù sao cũng bị ngươi nói ra hết, lúc thì nhận nhầm người, lúc thì lại không dám nói xằng, thật đúng là buồn cười."

Nét mặt Lạc Vân ngượng ngùng, người khẽ run lên, không dám nói tiếp.;

Nàng ta làm ra bộ dạng này khiến cho mọi người ở đây bắt đầu nhăn mày, Trần tài nhân đỡ lưng, nhẹ nhàng vuốt bụng, có chút kinh ngạc hỏi:

"Ngọc mỹ nhân đã làm gì mà lại khiến cho cung nữ này sợ ngươi đến vậy?"

Nàng ta và Dung tần không hợp nhau, bây giờ Ngọc mỹ nhân rõ ràng không thích Dung tần, mà nàng ta và Ngọc mỹ nhân cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, duy chỉ có một chút ghen tỵ khi Ngọc mỹ nhân được ân sủng mà thôi.

Lúc này nàng ta tròn mắt, tựa như thật sự rất hiếu kỳ.

Nhưng có thật hay không cũng không quan trọng, nàng ta đưa tay lên sờ bụng, sẽ không khiến mọi người bỏ qua vấn đề của nàng ta.

A Dư cũng không muốn làm khó dễ một phi tần đang có thai, nàng nhếch miệng, nhưng lại trả lời một câu:

"Ta cũng muốn biết, rốt cuộc ta có năng lực đến đâu mà có thể nhúng tay vào lầu Trác Vân gây khó dễ cho nàng ta."

"Thật sự không biết, ở trong mắt những cung nhân trong cung này, là ta quá đáng sợ hay là do chủ tử của nàng ta quá vô dụng!"

Nàng vừa nói vừa trút cơn oán giận ra ngoài, còn kéo luôn của Hứa mỹ nhân vào.



Kéo nàng ta vào còn chưa đủ, còn phải dùng lời nói hạ thấp nàng ta một phen, không thấy sắc mặt những cung nhân quỳ trên đất kia đều đang tái xanh lại sao?

Hứa mỹ nhân vặn vẹo khăn tay, sắc mặt ngưng trọng, A Dư nhìn đến thấy thế cuối cùng cũng vui vẻ, nàng sung sương mà nở một nụ cười.

Ngươi dám dở thủ đoạn sau lưng ta, vậy ta sẽ trực tiếp xé rách mặt với ngươi.

Trong lòng A Dư biết, những người này đều xuất thân là danh môn quý nữ, hoàn toàn khác với kẻ có xuất thân giống như nàng, vậy nên điều bọn họ quan tâm nhất chính chính là thể diện của mình.

Mà đối với A Dư mà nói, nếu có thể đạt được mục đích thì thể diện là cái quái gì chứ?

Dứt lời, A Dư lập tức quay đầu nhìn về phía nam nhân, lông mày nhíu lại, nghiêm túc nói.

"Ngoại trừ Bình Mạch, thần thiếp chưa từng mời bất cứ ai của thái y viện đến cả." Nàng hơi dừng lại, như vừa nhớ tới điều gì đó, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt thêm vào một câu: "Chỉ có lần Hoàng thượng thay thần thiếp mời..."

Phong Dục híp mắt, lần mà hắn mời giúp nàng?

Tình cảnh đêm hôm ấy tỉnh lại quá mức khắc cốt ghi tâm, hầu như chỉ cần A Dư nói một câu là Phong Dục liền nhớ lại cảnh đó.

A Dư vẫn tiếp tục nói: "Nếu thiếp nhớ không nhầm thì người đến bắt mạch hôm đó đều là thái ý, sao trong cung thiếp lại xuất hiện y nữ được chứ?"

Nàng mở to mắt, vẻ mặt chăm chú, mấy câu nàng vừa nói rất có lý, cũng có chứng cứ.

"Nếu Hoàng thượng và nương nương không tin thì có thể mời người của Thái Y viện đến một chuyến, mỗi lần cung phi đến mời bắt mạch đều sẽ được ghi lại vào sổ sách."

"Nếu nữ tử này thật sự là y nữ, nàng ta có đến cung của thiếp hay không chỉ cần tra một cái là biết!"

A Dư nói cực kỳ thản nhiên, thế nhưng trong lòng nàng cũng biết, nếu người sau lưng đã ra tay, há lại dễ dàng để cho nàng tránh thoát được dễ như vậy?

Phong Dục liếc mắt nhìn nàng, nhìn về phía Dương Đức, ý bảo hắn đến Thái Y viện một chuyến.

Trong lúc này, người lục soát thi thể cũng đi đến, trong tay cầm vật gì đó."

A Dư không dấu vết nhìn lướt qua, chợt nghe người đến nói.

"Bẩm Hoàng thượng, nương nương, sau khi khám nghiệm tử thi thì biết được người này đã chết ít nhất là hai ngày, đây là vật đã phát hiện được từ trên thi thể."

Hắn nói: "Đêm qua trời vừa đổ mưa, máu ở xung quanh cơ thể đều đã bị trôi đi hết, không phân biệt được rốt cuộc có phải người này đã bị giết ở rừng hoa Quế hat không.

Lời vừa dứt, phản ứng lớn nhất chính là A Dư.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên trắng bệch, dù uống vài ngụm trà nóng rồi cũng vẫn không áp được cơn buồn nôn.

Dung tần bị thái độ của Hoàng thượng đả kích, nhịn một lát rồi vẫn không thể nhịn được mà châm chọc một câu:

"Ngọc mỹ nhân vậy mà lại phản ứng lớn với chuyện này như vậy."

A Dư thật sự cảm thấy không khỏe, trong dạ dày dâng lên một cỗ vị chua, hoàn toàn không có thời gian đáp lại lời của Dung tần. Từ hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì, hiện tại dịch dạ dày xông lên, thật sự là không muốn để cho người ta thoải mái.

Chờ sau khi cảm giác này qua đi, nàng mới ngẩng đầu lên, cánh môi dính nước trà hơi ướt, nàng lập tức hỏi lại Dung tần:

"Nếu Dung tần lợi hại như vậy, thì chi bằng để thi thể kia nằm sát vách tỷ hai ngày đi?"

Nàng dựa vào người của Chu Kỳ, lời này vốn là vô cùng tự tin, nhưng nàng bị cảm giác kia khiến cho cả người khó chịu, lời nói ra cũng có vẻ suy yếu vô lực, khiến người nghe cũng không muốn tiếp tục gây sự.

Dung tần vừa nghĩ đến thi thể vừa nhìn thấy thì cả người run lên, bị lời nói của nàng làm cho buồn nôn.

A Dư không có tâm trạng gì để tranh cãi, nàng cảm thấy mình có gì đó không đúng.

Chu Kỳ đứng ở một bên cũng lo lắng nhìn nàng, là người thân cận nhất bên cạnh A Dư, nàng ấy là người hiểu rõ A Dư tỷ tỷ nhất.

Hôm qua khi nàng ấy tự mình lục soát thân thể, cảm giác tra tấn tinh kia sau một đêm cũng giảm bớt.

A Dư tỷ tỷ và nàng từng làm việc cùng với nhau, tính khí của Dung tần không tốt, thường xuyên có cung nhân bị đánh gậy. Tràng cảnh máu me đầm đìa như vậy, mà A Dư tỷ tỷ cũng có thể mặt không đổi sắc mà nhịn xuống được, từ khi nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy.

Vốn dĩ nàng ấy còn cho rằng chủ tử giờ vờ không khỏe, nhưng khi nàng ấy nắm tay chủ tử thì mới phát hiện không phải, lòng bàn tay nàng toàn mồ hôi.

A Dư dựa vào người Chu Kỳ, hơi khép mắt, cố gắng giấu đi sự khó chịu không khỏe trong lòng.

Nàng biết rõ, dáng vẻ này một hai lần thì có thể làm cho nam nhân thương tiếng nhưng nếu dùng nhiều lần cho dù là cảm thấy thương xót thì cũng sẽ cảm thấy chán ngán, làm giảm đi hiệu quả rất nhiều.

A Dư không muốn chuyện gì mà mất nhiều hơn được, nàng nắm chặt tay, liều mạng muốn cho sắc mặt khôi phục lại như bình thường.

Người ngoài chỉ coi là nàng đang giả vờ khó chịu, cũng không lãng phí nhiều tâm tứ chú ý đến nàng, đa số đều nhìn về phía vật mà cung nhân kia trình lên,

Nhưng Phong Dục lại nhìn nàng nhiều thêm một chút.

Hắn rất hiểu nữ nhân này, mặc dù được chiều đến mức được đằng chân lên đằng đầu, nhưng phần lớn thời gian đều rất biết điểm dừng, khuôn mặt trắng bệch làm ra vẻ ta đây quá giả như này không giống chuyện mà nàng sẽ làm.

Phong Dục nhẹ nhàng gõ bàn, như có như không nhíu mày.

Lúc A Dư mở mắt lại vừa hay chạm vào tầm mắt của hắn, nơi đó không có sự lo lắng quan tâm gì mà chỉ có bình tĩnh khiến cho A Dư không thể nhìn thấu.

Mà A Dư cũng không trông chờ việc mình có thể đoán được tâm tư của hắn, khuôn mặt trắng bệch miễn cưỡng nhìn hắn cười cười.

Sắc mặt nàng quá mức trắng, nhưng cánh môi lại ửng đỏ, nữ tử không khóc không làm loạn, nhưng bộ dáng của nàng như bây không khỏi khiến người ta càng đau mắt.

Phong Dục khẽ nhíu mày, nhưng nữ tử đã chuyển ánh mắt sang nhìn món đồ cung nhân đang bê trên tay.



Là một cái ngân trâm và một cái khăn tay.

Mà cái khăn tay này, người hầu cũng đã giải thích, nó được phát hiện ở trong tay áo nữ tử kia, dường như là bị nữ tử này cố gắng giấu đi.

Thẩm tần bỗng nhiên lên tiếng: "Hình như cái trầm bạc này là đồ trang sức mà hoàng cung ban cho mỗi cung nhân."

"Thẩm tần nói không sai, cây trâm này là của thi thể kia."

A Dư nhớ khi nàng nhìn thấy thi thể, búi tóc nàng ta rối bời, hoàn toàn không có cái trâm nào trên tóc cả, nàng hơi cau mày hỏi:

"Không phải nữ tử này là một y nữ sao? Sao còn có trâm cài tóc của cung nhân?"

Y nữ có thể ra vào cửa cung, có chức quan chính thức, có thể tiến vào cung làm y nữ thì chắc chắn có năng lực không tầm thường, có thể nhận được nhiều khen thưởng của các hậu phi, sao chỉ có thể cầm theo một cái trâm bạc bình thường của cung nhân được?

Người vừa trả lời cũng sửng sốt, hắn vừa mới vào nên đương nhiên không biết thân phận trước khi chết của thi thể này là gì, chỉ cho là một cung nữ bình thường.

Nhưng bất kể có phải người chết hay không, cái trâm bạc này cũng quá mức bình thường, hoàn toàn không thể nào điều tra được gì.

Đây cũng là nguyên nhân Thẩm tần cố ý chỉ ra điểm này.

Khăn tay được chuyển đến trước mặt Hoàng hậu, nàng ta cẩn thận nhìn khăn tay một cái, cũng không nhận ra điều gì đặc biệt. Sau một hồi trâm ngâm suy nghĩ, cuối cùng vẫn cho gọi người của Thượng Y cục đến.

A Dư nheo mắt, bình tĩnh uống một ngụm trà.

Không lâu sau, người của Thượng Y cục và Thái Y viện đã đồng loạt đến.

Hoàng hậy sai người đưa khăn tay cho người của Thượng Y cục xem, để họ kiểm tra tỉ mỉ, xem có nhận ra được chiếc khăn tay này không.

Ánh mắt A Dư rời vào người vừa tới của Thái Y viện, là Tống thái y người đứng đầu của Thái Y viện.

Mọi người đều biết, Tống thái y là thái y chuyên biệt xem mạch cho Hoàng thượng và Thái hậu, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội Hoàng thượng, cho nên lời của ông ta nói nhất định là chân thật đáng tin nhất.

Cho nên, khi Tống thái ý nói: "Thực sực có ghi lại là các Ấn Nhã đã mời y nữ."

Lúc này A Dư đột nhiên siết chặt thành ly.

Trong lòng nàng biết rõ, bản thân mình chưa từng mời y nữ, vậy nên lần ghi trong sổ này là ở đâu ra?

A Dư không nói chuyện, Chu Kỳ liền phản bác: "Không thể nào, gần đây chủ tử chưa từng mời thái ý, càng đừng nói đến là y nữ."

Hoàng hậu cũng không ngờ chuyện sẽ đi đến hướng này, nàng ta đè xuống sự kinh ngạc trong lòng, nhìn về phía A Dư.

"Thái Y viện tuyệt đối sẽ không ghi sai, chi bằng Ngọc mỹ nhân suy nghĩ thật kỹ, xem có phải là mình đã nhớ nhầm rồi rồi."

Dung tần nối tiếp nói một câu: "E là nhớ lầm rồi, cũng muốn cố gắng chối là không nhớ nhầm đấy."

Trán A Dư nhảy lên, sao ả Dung tần này lại cứ giống như con muỗi, bay quanh nàng không chịu rời thế?

Nàng không thèm để ý đến Dung tần, nhìn thẳng về phía Hoàng thượng và Hoàng hậu nói: "Đương nhiên thần thiếp sẽ không nghi ngờ lời nói của Tống thái y, thế nhưng thần thiếp thật sự chưa từng mời y nữ, chi bằng gọi toàn bộ cung nhân trong cung thiếp ra đây, để cho Tống thái y đối chất?"

"Chỉ là không biết, khi đó Tống thái y có ở đó hay không?"

Tống thái y nghe vậy thì gật đầu, A Dư dãn mày.

Nàng thật sự rất khó chịu, vốn đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác nhưng giờ cũng không có tâm trạng để nói.

Cứ trực tiếp để cho người đến đối chất với Thái Y viện, nàng cũng muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là kẻ nào phản chủ, còn to gãn cho các Ấn Nhã của nàng cõng cái danh đến Thái Y viện mời y nữ?"

Nàng phóng khoáng bình thản, thì đương nhiên Hoàng hậu sẽ không nói thêm gì nữa, gật đầu sai người gọi cung nhân của các Ấn Nhã đến đây.

Một hàng cung nhân đi vào, ngoại trừ Chu Kỳ đứng cạnh nàng thì tất cả chỉ có năm người, ba cung nữ, hai vị công công.

Người vừa mới đi vào, Phong Dục liền nhăn mày: "Sao chỉ có vài người này thôi?"

Nếu như hắn nhớ không nhầm thì số người hầu hạ mỹ nhân cũng phải có tám người mới đúng.

Không ai ngờ được là câu đầu tiên hắn nói lại là quan tâm tới số người hầu hạ Ngọc mỹ nhân quá ít.

A Dư cũng rất ngạc nhiên, sau đó nàng mới nói giúp Trần công công của điện Trung Tỉnh một câi:

"Là thiếp cảm thấy số người phục vụ bên người như vậy là đủ rồi, nên không để cho điện Trung Tỉnh điều sang thêm nữa."

Phong Dục quát khẽ một câu: "Hồ đồ." Thì liền không nói nữa.

Đây chỉ là một bước nhạc đệm, sau đó hắn cũng không lên tiếng nữa, Hoàng hậu lại kéo trọng tâm câu chuyện về,

Trong lúc Tống thái y đi xác nhận từng người thì A Dư cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn lén nam nhân, vừa lúc bắt được ánh mắt nam nhìn nhìn đến, liền che miệng khẽ cười.

Từ sau khi lên chức mỹ nhân, nàng thị tẩm không phải lần một lần hai, lẽ nào Hoàng thượng lại không biết trong cung có mấy người hầu hạ sao?

Lời nói kia của Hoàng thượng, rõ ràng là đang cho nàng chút thể diện mà thôi.

Tuy là không rõ ràng, nhưng cũng không ngăn được A Dư cười trộm.

Con ngươi nàng cong cong lại tựa như một con mèo tinh, Phong Dục thấy vậy thì liền nhìn sang chỗ khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.