Sau khi Phong Dục tận mắt nhìn thấy người ngủ thiếp đi.
Nàng khóc lâu nên xung quanh mắt đều hơi sưng đỏ lên, nước mặt còn đọng trên gương mặt, chật vật không tả nổi.
Phong Dục buông nàng ra, trước khi xoay người rời đi hắn nói: "Hầu hạ tốt chủ tử của các ngươi."
Một câu nói lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Trước khi Ngọc mỹ nhân ngủ, hắn không nói gì. Vậy nên ngay sau khi Ngọc mỹ nhân ngủ, những cung nhân này lập tức tự giác lui xuống.
Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, những lời khi trước là thánh chỉ.
Chí ít, các cung nhân của các Ấn Nhã cũng không thoát khỏi ba mươi gậy được.
Chu Kỳ không theo ra ngoài, lúc này trong phòng không có người, cuối cùng nàng ấy cũng dám ngồi phịch bên giường, nhìn người trên giường ngay cả khi đang ngủ cũng vẫn cả thấy bất an, đôi mắt lại hơi đỏ lên.
Nàng ấy nhẹ nhàng thở ra, như muốn trút hết toàn bộ kinh hãi trong lòng ra ngoài.
Nàng ấy tận mắt nhìn người đã sống nương tựa bên nàng ấy bấy lâu bất tỉnh nhân sự, những người chưa từng trải qua chuyện này sẽ hoàn toàn không hiểu cảm giác trong lòng nàng ấy.
Đáy lòng nàng vô cùng tự trách, nhưng cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, muốn giúp nhưng lại bất lực.
Chu Kỳ không nhịn được mà muốn hoán đổi mình với Lý Tử ca.
Có phải nếu nàng ấy chết còn Tiểu Lý Tử sống thì sẽ là một sự trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-cung-nu/1933282/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.