Phong Dục vừa tức vừa hận nhưng lúc này cũng không còn cách nào.
Nữ tử vẫn còn ngã nơi đó, hắn theo bản năng mà bước đến, ôm ngang nữ tử lên, vượt qua rèm châu, đặt nàng lên giường.
A Dư khó chịu nước mắt rơi lã chã.
Chọc cho Phong Dục có chút không thoải mái.
Hắn nới lỏng tay nắm chặt ra, cuối cùng rút tay trong khăn nàng ra, lau sạch mặt nàng từng chút một, nói lời không biết là đau lòng hay quát nhẹ:
“Không biết nặng nhẹ.”
Biết rõ thân thể khó chịu, còn cố ý dặn dò những món ăn dầu mỡ kia.
Nhưng Phong Dục không nghĩ tới, hắn vừa dứt lời một câu không nặng không nhẹ, nữ tử đang dựa vào giường liền đột nhiên hờn dỗi.
Nàng từ từ trượt xuống xoay người, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, thân thể khóc đến mức run rẩy.
Giống như nhận phải sự tủi thân vô cùng lớn.
Toàn thân Phong Dục cứng nhắc.
Sao vậy?
Hắn nói quá đáng lắm sao?
A Dư cũng không biết sao mình lại làm vậy, nhưng bây giờ nàng không muốn nghe những lời đó của hắn.
Nàng chỉ muốn ăn vài thứ mà thôi.
Nàng nức nở: “Thiếp muốn ăn... thiếp đói...”
Sao nàng không tủi thân cho được, mang trong mình hoàng tự, ra khỏi cửa cung cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Bây giờ chẳng qua là nàng muốn ăn vài thứ, còn phải chịu trách mắng một trận.
Phong Dục kìm nén bực bội, nói: “Trẫm không có nói không cho nàng ăn!
Nhưng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuong-vi-cua-cung-nu/1933252/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.