Chương trước
Chương sau
Sau khi A Dư nói xong câu nói kia, không để ý tới Hứa mỹ nhân nữa, không nhanh không chậm đứng lên, nàng nói: “Trách ta thân thể không tiện, không thể giúp Hứa mỹ nhân một nay, nếu chuyện Hứa mỹ nhân phải làm rất nhiều, vậy thì ta cũng không giữ Hứa mỹ nhân lại nữa.”

Nàng ra hiệu một ánh mắt với Lưu Châu, mỉm cười: “Lưu Châu, tiễn Hứa mỹ nhân thay ta.”

Nàng nói nhanh chóng, ngay cả cơ hội cho Hứa mỹ nhân xen vào cũng không có.

Đợi tới lúc nàng xoay người rời đi, Hứa mỹ nhân mới được đỡ đứng dậy, các cung nhân các Ấn Nhã đã chặn lại trước mặt nàng ta, cười nhẹ nhàng cúi người với nàng ta: “Hứa mỹ nhân, mời.”

Hứa mỹ nhân không phải người có thể mặt dạn mày dày giống như A Dư , bị người ta gần như là vả vào mặt tiễn khách, không thể coi như không có gì mà ở lại, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Nàng ta vừa bước ra khỏi cửa điện, nhìn thấy mấy cung nhân ôm than từ hành lang đi tới, gặp phải nàng ta, vội vàng cúi người hành lễ.

Ánh mắt Hứa mỹ nhân rơi xuống than trong lòng bọn họ, hô hấp cũng nhẹ đi chút, nàng ta nói: “Ta nhớ rõ, trước đó vài ngày cung Trung Tỉnh vừa phát phần của mỗi cung.”

Trác Vân lâu của nàng khó khăn lắm mới đủ đùng thôi, sao các Ấn Nhã này còn có bổ sung?

Hứa mỹ nhân chợt nhớ tới rất nhiều chậu than bên trong các Ấn Nhã, đột nhiên bóp chặt lòng bàn tay, hậu cung ai được sủng ái, ai không được sủng ái, chỉ nhìn một cách đơn thuần phần mà điện Trung Tỉnh phân chia mỗi tháng đã có thể thăm dò một hai.

Người trả lời chính là tiểu thái giám cầm đầu: “Hứa mỹ nhân hiểu lầm rồi.”

Nghe lời này, Hứa mỹ nhân còn chưa kịp thở phào, tiểu cung nhân nói tiếp một câu, liền trực tiếp khiến nàng hoàn toàn ngơ ngẩn tại chỗ: “Đây là than Hoàng thượng nghe nói than của các Ấn Nhã không đủ dùng, cố ý chia cho Ngọc mỹ nhân từ ngự tiền.”

Cho đến khi cung nhân ôm than vượt qua nàng ta rời đi, Hứa mỹ nhân vẫn đứng yên tại chỗ cũ, chưa lấy lại tinh thần.

Lạc Vân sau lưng nàng ta cẩn thận từng li từng tý gọi một tiếng: “Chủ tử?”

Nàng ta mới đột nhiên hoàn hồn, nụ cười thường treo trên mặt biến mất, tay trong tay áo nắm thật chặt.

Hoàng thượng! Người thật sự rất bất công!

Các nàng ở cùng một cung, Hoàng thượng làm như thế, không thèm để ý tới nàng ta chút nào, chẳng phải là đang giúp Ngọc mỹ nhân vả mặt nàng ta sao?

Nếu như Phong Dục biết được ý nghĩ này của nàng ta, nhất định sẽ tức cười, hắn làm việc bao giờ cần để ý cảm nhận của người chứ?

Ít nhất, lúc hắn đưa ra phân phó này cũng chưa từng nghĩ tới Hứa mỹ nhân.

A Dư ở nội điện nghe được tin tức Hứa mỹ nhân, ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng có chút đau đầu đỡ trán.

Hôm đó nàng đi ngự tiền, vốn là vì Thái hậu sắp về cung, muốn cầu cái an lòng, đã quyết định trong khoảng thời gian này an phận chút.

Nào ngờ Hứa mỹ nhân này vừa đến phá hỏng kế hoạch của nàng.

Than ngự tiền đưa tới, tiểu cung nhân nửa lộ nửa giấu chuyện gặp phải Hứa mỹ nhân giữa đường, hai mắt A Dư lập tức sáng lên, nàng vui vẻ hớn hở nói: “Hứa mỹ nhân nói sao?”

Cái gì an phận với không an phận chứ? Không phải Thái Hậu còn chưa hồi cung sao.

Lại nói, ngay cả Hoàng thượng cũng nói sẽ không có không thích nàng, sao nàng phải gò bó mình quá mức làm gì?

“Hứa mỹ nhân không nói cái gì, chỉ là...” Cung nhân kia cẩn thận nhớ lại, mới nói: “Chỉ đứng ở nói, mặc cho các nô tài đi tới đi lui.”

Bây giờ ngược lại A Dư có chút hối hận.

Nếu như nàng biết than của ngự tiền đưa tới lúc này, nàng cũng sẽ không nóng lòng nhất thời liền tiễn Hứa mỹ nhân đi.

Nàng thưởng mấy cung nhân, sau khi để bọn họ rời đi, mới nằm xuống giường mềm.

Qua lần này, nàng hoàn toàn không còn nhiều tâm trạng suy nghĩ thêm, trước mắt còn có rất nhiều chuyện chờ nàng, A Dư vuốt ve bụng nhỏ, nàng không thể sơ sẩy.

Nghĩ như thế, nàng hỏi Chu Kỳ: “Xác định tin tức chưa? Khi nào Thái Hậu đến kinh thành?”

“Sau ba ngày giờ thìn, Thánh thượng có chỉ, tất cả mọi người đều phải tới Chính Dương nghênh đón Thái Hậu hồi cung ở cửa.” Nàng ấy không ghi lại được, tất nhiên Chu Kỳ phải bỏ ra chút trí óc, hôm nay ngự tiền vừa truyền ra ý chỉ.

Ngừng lại một lát, A Dư đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Hoàng thượng cũng đã nói hôm đó tất cả mọi người đều phải tới nghênh đón Thái Hậu, sao Hứa mỹ nhân kia hôm nay lại chạy tới đây một chuyến nữa?”

Tất cả mọi người, tất nhiên bao gồm Hoàng hậu nương nương đang dưỡng bệnh.



Hành động lần này của Hứa mỹ nhân là đang tới quy hàng Hoàng hậu, hay là có mưu đồ khác?

Chu Kỳ cũng nghĩ mãi mà không ra, dừng một lát, nàng ấy mới nói ra phỏng đoán của mình:

“Có lẽ là... cố ý muốn chọc chủ tử khó chịu?”

A Dư phản bác lại theo bản năng: “Nàng ta sẽ nhàm chán như vậy sao?”

Nàng vừa nói xong, Chu Kỳ liền không nhìn được đưa tay bịt miệng cười, A Dư hơi khựng lại, mắt đẹp trợn tròn liếc nàng ấy: “Ngươi được lắm, ở đây chờ trò cười của ta!”

Trước đó vài ngày nàng bảo Chu Kỳ cố ý tới điện Trung Tỉnh điện một chuyến, chẳng qua là cũng chỉ là cố ý làm Ngọc mỹ nhân khó chịu.

Nàng còn làm được, Hứa mỹ nhân cũng chưa chắc lại không nhàm chán như vậy.

A Dư giả bộ như không nhìn thấy ý cười của Chu Kỳ, nàng tìm người gọi Tống ma ma, cẩn thận hỏi: “Ma ma, ngươi ở trong cung thời gian dài, có biết Thái Hậu nương nương kiêng kị màu sắc hay đồ vật gì không?”

Tống ma ma lập tức hiểu ý nàng, sau khi suy nghĩ liền nói: “Chủ tử yên tâm, Thái Hậu nương nương không có đặc biệt kiêng kị màu sắc gì.”

A Dư gật đầu, nói với Chu Kỳ: “Thế ngày Thái Hậu về cung dùng váy màu yên chi Thượng Y cục đưa tới mấy ngày trước, ma ma cảm thấy thế nào?”

Bộ váy kia chế tác cẩn thận, quan trọng nhất là màu sắc không quá phô trương, cũng hợp quy củ, chung quy không phạm sai lầm.

Hoàng thượng đưa Tống ma ma tới, A Dư tất nhiên là dùng hết tác dụng, điều có thể hỏi nàng ấy hơn nửa đều sẽ tìm nàng ấy ra quyết định.

Tống ma ma là người của Hoàng thượng, trừ phi Hoàng thượng phân phó, nếu không nàng ấy không có lý do hại nàng, đáy lòng A Dư tự có chừng mực.

“Quần áo chủ tử chọn tất nhiên là rất tốt, nhưng đến cùng là Thái Hậu về cung, chủ tử lần đầu tiên gặp mặt Thái Hậu nương nương, vẫn nên trịnh trọng hơn chút mới thỏa đáng.”

Trong mắt A Dư hiện lên một tia hiểu rõ, ánh mắt chầm chậm rơi trên bàn trang điểm.

---

Đêm trước ngày Thái Hậu về cung, A Dư lên giường nghỉ ngơi sớm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã bị Chu Kỳ nhẹ nhàng gọi dậy.

Không chỉ nàng, lúc A Dư ngồi trước bàn trang điểm, dường như có thể nghe thấy âm thanh toàn bộ hậu cung đang bận rộn.

Chu Kỳ cầm khăn lụa qua, đã nhúng nước nóng, lau toàn bộ khuôn mặt cho nàng, để Lưu Châu búi tóc cho nàng, nàng không may trâm ngọc xưa nay thường thích, mà lựa chọn trâm cài tóc Hoàng thượng đặc biệt thưởng cho lúc có thai.

Hôm qua nàng ngủ sớm, hôm nay sắc mặt cũng ổn, môi hồng không tô mà đỏ, cộng thêm váy xòe màu sơn chi, Lưu Châu ngồi xổm trên mặt đất, chỉnh sửa vạt áo thay nàng, hôm nay nàng đi giày thêu vải nhung khảm ngọc, sợi tơ màu vàng, vô cùng quý giá.

A Dư nhìn bốn phía qua gương đồng một chút, Tống ma ma cũng gật đầu với nàng, nàng mới nhẹ nhàng thả lỏng một hơi.

Trong lòng bàn tay nàng hơi ẩm ướt, cho dù suy nghĩ nhiều đi nữa, lúc tới ngày hôm nay, nàng vẫn cảm thấy hồi hộp, chỉ trong thời gian sửa sang những thứ này, nàng đã hỏi không dưới ba lần: “Ma ma, đã đến giờ chưa?”

Tống ma ma bật cười: “Chủ tử đừng gấp, cách giờ thìn còn chút thời gian, lão nô đã dặn dò bảo ngự thiện phòng sớm đưa ngự thiện đến.”

A Dư vốn đã hồi hộp, nghe vậy không khỏi bất ngờ: “Lúc này còn muốn dùng bữa?”

Nàng vừa định từ chối, Tống ma ma bên cạnh liền nói: “Chủ tử người đi chuyến này, sợ là chưa tới trưa còn chưa về được.”

Buổi trưa? A Dư hiếm thấy do dự, ngày thường, từ lúc thức dậy đến buổi trưa, trong khoảng thời gian đó nàng không biết sẽ ăn bao nhiêu thứ.

Nàng sợ thất lễ trước mắt Thái Hậu, đành phải gật đầu, thúc giục: “Vậy ma ma phái người đi thúc giục đi.”

Vội vàng dùng đồ ăn sáng xong, nắng ấm đã dâng lên từ phía chân trời, nắng sớm mờ mờ chiếu qua cửa sổ rơi trên mặt A Dư, Chu Kỳ và Lưu Châu đỡ nàng, không trì hoãn thời gian nữa, đi về cửa Chính Dương.

Cửa Chính Dương, đây là đầu tiên A Dư tới nơi này.

Phải nói là, phi tần hậu cung này phần lớn lần đầu tiên tới, ngoại trừ Hoàng hậu vào cung từ cửa này, những người còn lại chẳng qua đều vào từ Thiên môn.

Lúc nàng đến, trước cửa Chính Dương đã có không ít người đứng đó, đều là trang phục chính thức, trong số đó, A Dư nhìn thấy người quen. Chu tu dung ngoắc tay với nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Sao bây giờ mới tới?”

Bây giờ Hoàng thượng còn chưa tới, nhưng văn võ bá quan đều tới đông đủ, gần như đều đang đợi Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.



Cảnh tượng này, A Dư lần đầu tiên nhìn thấy, sự hồi hộp kia bị nàng gắng gượng đè xuống, nói nhỏ vài câu Chu tu dung: “Hoàng thượng đi đón Hoàng hậu nương nương rồi sao?”

Chu tu dung thấp giọng đáp lại nàng, trên mặt lại mang theo nụ cười đúng mực: “Đúng vậy, xem thời gian cũng sắp tới rồi.”

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay truyền đến từ phía trước, loan cầm của Đế Hậu thanh thế oai nghiêm chậm rãi đi tới, thời gian qua nhiều ngày, A Dư gặp lại Hoàng hậu nương nương, phát nhiên nàng ta không khác biệt gì với ngày xưa.

Hoàn toàn ôn hòa như trước đây, trang trọng, cũng uy nghiêm như thường.

Không qua bao lâu, ngoài cửa Chính Dương một đội ngũ tới gần từ xa, mấy ngàn người đi theo phía sau, bốn phía yên lặng, A Dư cúi người quỳ xuống đất theo đám người.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một chút, Thái Hậu nương nương đi ra từ trong nghi trượng, Hoàng thượng tiến lên cung kính nghênh đón, nàng chưa thấy rõ đã cảm nhận được Chu tu dung khẽ ngăn nàng lại: “Đừng nhìn, cúi đầu.”

Trường hợp như vậy, văn võ bá quan đều ở đây, không thể có bất cứ chỗ nào không ổn.

Trước trăm người, Phong Dục tự mình đỡ cánh tay Thái Hậu: “Trên đường mẫu hậu có thấy xóc nảy không?”

Mặt mũi Thái Hậu hiền hòa, trong tay nàng ấy nắm một chuỗi phật câu, đang vuốt nhẹ, nghe vậy, cười nhìn hắn: “Con gọi mấy ngàn người bảo vệ đường, cố ý dặn dò kéo dài lộ trình, như vậy sao mẫu hậu còn có thể cảm thấy xóc nảy?”

“Đều là nhi thần phải làm.”

Nàng ấy lắc nhẹ đầu, không nói thêm về việc này, mà nhìn về phía mấy trăm người quỳ trước cửa Chính Dương, nàng ấy ngừng lại một lát, ánh mắt lơ đãng đảo qua nữ tử duyên dáng yêu kiều bên người mình, vẻ mặt thản nhiên nói: “Bảo bọn họ giải tán hết đi.”

“Là nhi thần cân nhắc không chu toàn, mẫu hậu ngựa xe vất vả cả đường, còn gọi bọn họ đến quấy nhiêu mẫu hậu.” Phong Dục gật đầu với Dương Đức, chính mình đỡ Thái Hậu tiếp tục đi về phía trước.

Qua chốc lát, trước cửa Chính Dương chỉ còn lại đám người hậu cung.

Thái hậu nhìn lướt qua, không nhìn thấy người mình muốn gặp, có chút thất vọng: “Công chúa đâu?”

Bọn họ đã đến trước mặt chúng phi, nghe vậy, Chu tu dung bước ra trước một bước, hạ thấp người hành lễ, dịu dàng nói: “Bẩm Thái Hậu nương nương, trưởng công chúa chưa đủ tháng, thái y nói nàng không nên gặp gió, vì vậy thần thiếp mới để trưởng công chúa lại trong cung.”

Mặc dù Thái Hậu ở núi Ngũ Đài xa xôi nhưng đối với tình hình hậu cung cũng rõ như trong lòng bàn tay, biết được vị phi tần đứng ra này là Chu tu dung vừa được tấn cấp, cũng là dưỡng mẫu của tiểu công chúa: “Ngươi làm đúng rồi, công chúa an khang là quan trọng nhất.”

Vẻ mặt Phong Dục nhàn nhạt, chỉ nói: “Đợi ngày mai lại bảo Chu tu dung mang theo tiểu công chúa tới thỉnh an với người.”

Mấy người nói chuyện, A Dư thì lặng lẽ di chuyển người, khẽ dựa vào người Chu Kỳ, Thái Hậu vừa định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thoáng qua dáng vẻ bụng lớn nhô lên của nàng, chen chúc giữa mọi người.

Thái Hậu liếc nhìn cung nhân bên cạnh nàng, lập tức nhíu mày: “Đây là Ngọc mỹ nhân?”

A Dư không biết sao mà Thái Hậu đột nhiên nhắc tới nàng, cũng không dám trì trễ, vội vàng đứng thẳng người, hạ thấp người hành lễ: “Thiếp thân thỉnh an Thái Hậu nương nương.”

Thái Hậu lập tức nói: “Thân thể nặng nề còn quan tâm những lễ nghi thông tục này làm gì?”

Nàng ấy có chút bất mãn nhìn về phía Phong Dục: “Nàng bây giờ thân thể nặng nề, sao bên người chỉ có mấy người hầu hạ thế kia?”

A Dư được Chu Kỳ đỡ đứng lên, đối với việc này có chút bất ngờ, lặng lẽ nhìn nam nhân một cái, có chút luống cuống.

Ở đây, ngoại trừ Hoàng thượng và Hoàng hậu, những người còn lại nhiều nhất chỉ được mang theo hai cung nhân đi theo, cấp bậc của nàng ở hậu cung cũng không được tính là cao, vẫn là đang mang thai mới có thể đặc biệt mang theo hai cung nhân ở bên người.

Thái hậu nhíu mày, sự bất mãn kia quá rõ ràng, khiến A Dư có chút không biết mình làm gì sai?

Phong Dục chú ý tới ánh mắt nữ tử quăng tới, sau khi ngừng một lát, như không có việc gì mà dời ánh mắt đi, nói nhỏ vài câu với Thái Hậu.

Thái Hậu đầu tiên là nhíu mày, sau đó tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Nàng ấy ngoắc nhẹ với A Dư, A Dư sững sờ, bất ngờ nhìn về phía nam nhân, sau khi thấy hắn gật đầu như có như không, mới nhận lấy ánh mắt nóng rực của đám người mà đi về phía Thái Hậu.

Lúc nàng bị Thái Hậu nắm chặt tay, đáy lòng càng bất ngờ, ấp úng gọi: “Thái Hậu...”

Thái hậu không nhìn về phía người khác nữa, nắm tay nàng đi về phía hậu cung, chỉ nói chuyện với nàng: “Bây giờ ngươi đang mang thai, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Nếu có bất cứ nơi nào cảm thấy khó chịu, không cần phải chịu đựng, mọi việc đầu lấy ngươi làm trọng.

A Dư vừa đi theo nàng ấy đi về phía hậu cung, vừa luống cuống quay đầu đi tìm Hoàng thượng, đợi đến lúc nhìn thấy đuôi lông mày nam nhân nhếch nhẹ, chợt nhớ tới lời nói hôm đó của hắn: --- người sẽ thích nàng.

A Dư hồi hộp nắm chặt khăn tay, lúc này mới nhận ra ý của câu nói kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.