Chương trước
Chương sau
Cuối cùng A Dư vẫn không tới cung Từ Ninh thành công.

Nàng vừa đi ra cửa, bên ngoài liền bắt đầu có bông tuyết rơi xuống, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống.

Trận tuyết này rơi ba ngày liên tục, không chỉ cản trở con đường A Dư tới cung Từ Ninh, mà còn ngăn cả đường Trương nhị cô nương xuất cung.

Từ đó về sau, A Dư lại không còn nghe nói tin tức Trương nhị cô nương muốn xuất cung.

Không có danh phận, không ra ngô ra khoai ở trong cái cung này, bỗng dưng có thêm thật nhiều trò cười.

Một cái chớp mắt, sắp đến yến tiệc năm.

A Dư đã mang thai gần sáu tháng, phần bụng lộ ra, cho dù là quần áo rộng đến mấy cũng không che giấu được.

Cái này còn không phải quan trọng nhất.

Mỗi ngày lúc nàng bị Tống ma ma thúc giục mới là thời điểm nàng khổ sở nhất, hai chân hơi sưng vù vậy nên mỗi một bước đi đều cảm thấy rất mệt mỏi, nàng không còn sức lực tựa vào bờ vai Chu Kỳ, có chút khóc không ra nước mắt.

Ngày mai chính là yến tiệc năm, nhưng trong lòng A Dư biết, chưa chắc nàng có thể đi.

Nàng thút thít cái mũi, thì thầm hỏi Chu Kỳ: “Ngự tiền có tin tức gì truyền tới không?”

Chu Kỳ lắc đầu, cùng hai người Lưu Châu căng thẳng nhìn chằm chằm nàng, nàng đang từng bước đi lại trong điện, góc cạnh bốn phía cái bàn đều bị bọc lại, ngay cả trên mặt đất cũng trải một lớp thảm dày.

Không đến mười lăm phút, A Dư liền không đi được nữa, nàng ngồi phịch trên giường mềm, yếu ớt lại hỏi: “Thế còn Thượng Y cục thì sao?”

Tống ma ma vừa đưa thuốc vào, chỉ nghe thấy câu này của nàng, trả lời nàng thay Chu Kỳ: “Chủ tử cũng đừng nghĩ.”

“Nhìn trời cũng sắp tối rồi, nếu như có tin tức, Thượng Y cục tự nhiên đã sớm đưa quần áo ngày mai phải mặc tới cho người.”

Nói cũng có lý, nhưng A Dư vẫn không nhịn được có chút thất vọng.

Thời gian trước, nàng tới cung Từ Ninh, không biết vì sao Thái Hậu bỗng nhiên nói rằng, thân thể nàng nặng nề, yến tiệc năm cũng không cần phải giày vò thêm một phen.

Yến tiệc năm nhiều người phức tạp, nàng tới chỗ đó, tóm lại là hại nhiều hơn lợi, A Dư nghĩ như thế, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.

Quả nhiên, hôm sau vẫn không có tin tức truyền đến, ngược lại là Hoàng thượng lúc giữa trưa sang xem nàng một chuyến.

A Dư nâng cao eo, nằm trên giường, buồn rầu nói: “Hoàng thượng rảnh rỗi sao có thời gian đến đây?”

Phong Dục phất tay áo ngồi xuống cạnh nàng, cụp mắt nhìn nàng: “Muốn ra ngoài vậy sao?”

Hắn vốn mới từ cung Từ Ninh ra, vừa định về cung Càn Khôn, đột nhiên nhớ tới hôm qua Tống ma ma nói người này ở trong điện rầu rĩ không vui, lúc này mới chuyển hướng.

Câu nói này của hắn như chọc vào tổ ong vò vẽ, A Dư bỗng nhiên ngồi thẳng lên, trợn tròn mắt: “Nếu như Hoàng thượng nghỉ ngơi ở một chỗ mấy tháng, người nói xem, có muốn ra ngoài không chứ?”

Phong Dục đưa tay cho nàng: “Được rồi, đi thôi.”

“Đi chỗ nào?” Con ngươi A Dư sáng lên, ngửa đầu nhìn hắn.

“Trước đó mấy ngày Biện Châu cung lên mấy con ngựa tốt, trẫm dẫn nàng đi nhìn xem.”

Phong Dục nói, thản nhiên nhìn về phía nàng, nghĩ thầm tránh khỏi thật sự ở trong điện buồn bực hỏng mất.

Tây Uyển hoàng cung, mấy con ngựa tốt Biện Châu đưa vào kinh đều nuôi ở đây, biết Hoàng thượng và Ngọc mỹ nhân tới, lĩnh sự đã sớm canh giữ bên cạnh.

Ngựa có lớn có nhỏ, A Dư không nhìn ra tốt hay xấu, nhưng cũng không cản trở lúc này tâm trạng nàng rất tốt.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân: “Hoàng thượng muốn chạy một vòng sao?”



Phong Dục gật nhẹ đầu, không đợi nàng nói thêm, rũ mí mắt, đưa tay chỉ vào nơi cách đó không xa: “Nàng chỉ có thể nhìn xem ở chỗ kia.”

A Dư nhìn lại theo hướng hắn chỉ, nơi đó chẳng biết từ khi nào cung nhân đã xách ghế và bàn chờ đó, phía trên đặt lọng che, bánh ngọt đầy đủ mọi thứ, A Dư nhếch miệng, cho dù nhìn mà thèm mấy con ngựa kia, cũng không dám thật sự làm ẩu.

Nàng được người đỡ qua, vẫn không quên nói với Phong Dục: “Vậy Hoàng thượng đồng ý với thiếp thân, đợi sau khi thiếp thân sinh ra hoàng tử, sẽ tới cùng thiếp thân.”

Phong Dục trách mắng nàng: “Đi mau.”

Ngày lạnh lẽo, lại còn là ngày hội, thưởng cho nàng cưỡi ngựa tại nơi này, nàng lại còn không biết điểm dừng.

Phong Dục có chút đau đầu, thiên hạ này có thể có mấy người có thể khiến cho hắn phí tâm tư như thế?

Thấy nàng yên ổn ngồi xuống, Phong Dục mới xoay người lên ngược, thuở nhỏ hắn học tập cưỡi ngựa bắn cung, chút ấy tất nhiên không làm khó được hắn, chỉ có điều, hắn nhéo giữa lông mày, có chút nghĩ không ra, sao hắn không đi xử lý triều chính mà lại cưỡi ngựa ở chỗ này?

Hắn nhíu mày, liếc nhìn nữ tử, nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng.

Thôi, coi như là để nàng qua một năm vui vẻ.

Chuyện thánh thượng mang theo Ngọc mỹ nhân đi chuồng ngựa Tây Uyển căn bản không giấu được, A Dư ngồi không lâu, đã nghe thấy sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.

A Dư vân vê bánh ngọt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba bốn phi tần lạ mắt đứng ở nơi đó, nhìn qua nam nhân trên lưng ngựa phía xa.

Đột nhiên, chút tâm trạng tốt của A Dư liền biến mất, nàng nhếch miệng, liếc mắt ra hiệu với Lưu Châu: “Đuổi bọn họ đi.”

Bên kia, Lưu Châu không kiêu ngạo không tự ti truyền ý của chủ tử mình, mấy vị kia lập tức bùng nổ, các nàng vốn đang do dự vượt qua kiểu gì, kết quả các nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị đuổi?

Vất vả lắm mới gặp được Thánh thượng, sao các nàng có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?

Trong đó có vị tài tử, nhìn thoáng qua bên trong chuồng ngựa, tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Lưu Châu cô nương phải chăng có chút quá bá đạo, Tây Uyển này rất lớn, mấy người tỷ muội chúng ta không tới được sao?”

Lời nói nhìn như ôn hòa, lại ẩn chứa bất mãn mỉa mai, Lưu Châu nghe được, nhưng vẻ mặt nàng ấy không thay đổi.

“Chủ tử nhà ta nói mời các vị giải tán, Hoàng thượng đang dẫn chủ tử nhà ta đi giải sầu, sợ là cũng không có thời gian gặp các vị.”

Tài tử kia tức giận ôm ngực, mấy người đằng sau thấy Lưu Châu bá đạo như thế, cũng sinh lòng khó chịu, một người nhíu mày nói một câu, cũng đủ ồn ào.

A Dư quay đầu nhìn lại, nhìn thấy những người kia không màng Lưu Châu ngăn cản cũng muốn xông tới, nàng tức cười: “Ta thấy các nàng là cố tình không muốn để ta bước qua năm này yên ổn mà!”

Đúng lúc Phong Dục dạo qua một vòng trở về, chỉ nghe thấy lời này, chầm chậm liếc nhìn nàng: “Lại làm sao vậy?”

A Dư kéo khăn lắc đầu: “Hoàng thượng, người mau bảo Dương công công đuổi những người kia đi, ồn ào đến mức thiếp thân không còn tâm trạng mà nhìn.”

Tiếng ồn ào bên kia dần dần truyền vào tai Phong Dục, hắn đưa mắt ra hiệu với Dương Đức một cái, mới xoay người xuống ngựa, nhận lấy khăn cung nhân đưa tới lau tay, nói với nàng: “Tính tình này của nàng cũng nên sửa đổi một chút.”

A Dư nhìn xung quanh, làm như không nghe thấy lời này của hắn.

Bên kia, Dương Đức tự mình đi một chuyến, sắc mặt mấy phi tần kia lúc trắng lúc xanh, nhưng Dương Đức không phải Lưu Châu, không cho phép các nàng làm càn, cho dù các nàng không bằng lòng, đi ba bước liền quay đầu lại, cũng không thể không rời đi.

Phong Dục chỉ đưa nàng đi hai vòng quanh Tây Uyển liền đưa nàng về các Ấn Nhã, hôm này nhiều chuyện, hắn thật sự không dành được thêm nhiều thời gian để đi cùng nàng.

Sau khi hắn đi, nụ cười trên mặt A Dư lập tức tiêu tan, nhìn về phía Lưu Châu: “Nhớ kỹ những người kia là ai chứ?”

Giày thuê của Lưu Châu không cẩn thận bị đạp lên, có chút chật vật, nghe vậy, lập tức gật đầu: “Nhớ rõ, là nhóm Phương tài nhân và Lâm ngự nữ.”

“Sau này khi Hoàng hậu tĩnh dưỡng thân thể trong cung, có phải chính là các nàng thường đến các Ấn Nhã của ta không?”

Sau khi Chu Kỳ gật đầu, A Dư lập tức nhếch mép: “Thật sự thú vị.”



“Nếu các nàng đã thích đến các Ấn Nhã này của ta đến vậy.” Nàng nhắm mắt lại, không nhanh không chậm nói: “Chu Kỳ, ngươi chạy tới ngự tiền một chuyến, cứ nói là ta rất buồn chán, muốn mời mấy người các nàng tối nay tới các Ấn Nhã làm bạn cùng ta.”

Ha, nếu đã thích tới tới chỗ nàng như thế, vậy thì dứt khoát đêm nay cũng đừng tham gia yến tiệc năm!

Phong Dục nghe thấy tin tức Dương Đức bẩm báo lên, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi: “Mấy người ở Tây Uyển hôm nay là ai?”

“Chính là đám người Phương tài nhân.” Dương Đức xoay người, mặc niệm thay mấy người kia, bỗng dưng đắc tội Ngọc mỹ nhân còn không để lại chút ấn tượng gì với Hoàng thượng.

Phong Dục ném sổ gấp đi, hắn vừa định đồng ý, chợt nhớ tới gì đó, híp mắt hỏi Dương Đức: “Có phải gần đây trẫm quá cưng chiều nàng ấy không?”

Mới khiến cho nàng yêu cầu gì cũng dám nói?

Dương Đức cười ngượng ngùng, việc này có đúng không, đâu còn cần hắn ta trả lời, trong lòng Hoàng thượng tự biết rõ.

“Thôi.” Phong Dục nhéo đầu lông mày, như không có việc gì nói: “Nàng đang mang thai, hỏng tâm trạng cũng không tốt.”

“Đi truyền chỉ đi.”

Dương Đức nghe Thánh thượng nói vậy, càng cúi đầu thấp hơi.

Mỗi lần đều là như thế, cho dù Ngọc mỹ nhân làm gì, Hoàng thượng đều nói vì đứa bé trong bụng nàng.

Nhưng lúc những phi tần kia có thai, cũng không có thấy Hoàng thượng như thế bao giờ.

Cho dù như thế nào, lúc đám người Phương tài nhân nhận thánh chỉ, cũng là như gặp phải sét đánh.

Hoàng thượng là người có mới nới cũ, lại còn kén chọn, phàm là hắn để mắt, phẩm cấp lúc mới tiến cung đều có chút vượt trội.

Đám người Phương tài nhân này trước kia ân sủng vốn cũng không nhiều, chỉ có thể ngóng trông gặp được Hoàng thượng mấy lần trên những yến hội này, dùng việc này để lại ấn tượng với Hoàng thượng.

Bây giờ cái thánh chỉ này, trực tiếp khiến toàn bộ sự chuẩn bị của các nàng không còn giá trị.

Trừ cái đó ra, cũng không khỏi hối hận trong lòng, sớm biết như thế, buổi chiều cũng sẽ không cố ý đi quấy rầy Hoàng thượng và Ngọc mỹ nhân, bây giờ không được chỗ tốt nào, còn chọc một người bất ổn.

A Dư không quan tâm các nàng, trời vừa chạng vạng tối, nàng cũng bảo người đi tìm mấy người kia.

Nhìn sắc mặt các nàng miễn cưỡng đi tới, A Dư hiếm có vui tươi hớn hở cười vài tiếng: “Hoàng thượng thật là, ta chẳng qua nói đùa vài câu, người liền cho là thật, thật sự bảo mấy người đi theo ta.”

Phương tài nhân miễn cưỡng hạ khóe miệng xuống: “Hoàng thượng đau lòng Ngọc mỹ nhân, tất nhiên đặt Ngọc mỹ nhân trong lòng.”

“Đúng vậy, Hoàng thượng đặt ta trong lòng.” Nàng nghiêng mắt đẹp: “Nhưng mà có mấy người lại không thèm để ta vào mắt.”

Sắc mặt mấy người Phương tài nhân thay đổi, vội vàng lên tiếng giải thích: “Ngọc mỹ nhân nói gì vậy, mấy người tỷ muội chúng thiếp đều kinh trọng Ngọc mỹ nhân trong lòng.”

A Dư cười như không cười nhìn các nàng hồi lâu, mới đột nhiên cười: “Nhìn các ngươi bị dọa kìa, ta chỉ đùa một chút mà thôi.”

A Dư chỉ muốn làm khó các nàng, nhưng không thật sự mong muốn ăn tết với các nàng.

Chỉ có điều, ngay tại lúc nàng muốn đuổi mấy người kia rời đi, Tiểu Phúc tử vội vàng dẫn Tiểu Lưu tử ngự tiền tới,

Vừa mới bước vào, Tiểu Lưu tử kia trên mặt đầy ý cười giọng nói vui vẻ: “Nô tài tới chúc mừng mỹ nhân chủ tử!”

A Dư lập tức đưa mắt ra hiệu với Chu Kỳ, Chu Kỳ lập tức đưa một cái túi qua, cuối năm tết đến rồi, không có lý lẽ để cho người ta đến tay không một chuyến.

Thời gian này nhận lấy tiền mừng, Tiểu Lưu tử cũng không từ chối, thấy hắn nhận, A Dư mới buồn bực nói: “Lưu công công, ngươi ầm ĩ làm lòng ta nửa vời, niềm vui này từ đâu đến vậy?”

Tiểu Lưu tử càng cười vui vẻ hơn: “Hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ, tấn thăng phẩm cấp của người, bây giờ người đã thành Ngọc tần, Hoàng thượng cố ý dặn dò, đợi chọn cái ngày tốt liền để người chuyển vào chính điện cung Nhàn Vận.”

“Ngọc tần Cẩn Trúc, người nói xem đây có phải việc mừng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.