A Dư vội vàng dùng cơm trưa. Nàng ngồi trước gương đồng, tháo khuyên tai xuống, đổi chiếc trâm cài rực rỡ lắc lắc trên búi tóc thành trâm ngọc liên trắng thanh nhã.
Nàng đứng dậy, lại khom lưng hôn lên gương mặt tiểu hoàng tử đang ngủ say mới vỗ trán đi tới Từ Ninh cung.
Trên đường đi gặp Chu Tu Dung, A Dư dừng bước chờ nàng ấy.
Chu Tu Dung thay đổi xiêm y thành váy lá xuân xanh màu sắc tao nhã. A Dư nhìn chăm chú, hai người sóng vai nhau bước đi. Đoán chừng nàng ấy đang ngủ trưa bị gọi dậy, không khỏi bất mãn nói:
“Sao không dùng nghi trượng?” Như vậy còn được nghỉ ngơi thêm một lát.
Chu Tu Dung xoa trán, day nhẹ huyệt thái dương để đỡ căng thẳng: “Không vội, tỷ có biết có chuyện gì không?”
Sau khi Thục phi qua đời, bất luận Chu gia có bằng lòng hay không, tất cả nhân thủ ở trong cung nhiều năm của Chu gia và Thục phi đều nằm trong tay nàng ấy. Xưa nay nàng ấy cũng biết được nhiều chuyện trong cung.
Có điều hôm qua nàng ấy chăm sóc tiểu công chúa đến muộn. Khi Trương nhị cô nương rơi xuống nước, vừa hay nàng ấy đang nghỉ ngơi, bởi vậy nên mới bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tìm hiểu thông tin.
Nghe vậy, A Dư nhẹ lắc đầu, bĩu môi: “Ta mới từ cung Từ Ninh về, còn chưa kịp dùng cơm trưa tử tế liền nhận được tin này.”
“Rõ ràng khi ta rời đi, nàng ta vẫn còn an ổn ở cung Từ Ninh cơ mà.”
Khi nói chuyện, nàng bất giác mang theo vài phần oán giận. Khoảng cách đi đi về về cung Từ Ninh đến cung Nhàn Vân cũng không xem là gần.
Thật ra, các nàng cũng không phải vội vàng tới đây.
Nhưng ai bảo Trương nhị cô nương này là chất nữ ruột của Thái hậu chứ?
A Dư hé lộ chút tin tức, Chu Tu Dung hơi sững sờ, nghiêng mắt liếc nhìn nàng, có chút kinh ngạc.
Các nàng không nói thêm nữa, khi vừa rẽ sang tiểu đạo cuối cùng, các nàng lại nghe thấy được tiếng động: “…Thật là mất mặt chết mất thôi!”
Ở ngã rẽ vào đường mòn, cuối cùng A Dư cũng thấy rõ người nói chuyện, là Trần mỹ nhân và đám người Hứa ngự nữ, còn rải rác mấy phi tần bên cạnh.
A Dư lặng người nhìn Hứa ngự nữ, ngón trỏ khẽ xoa chóp mũi, bỗng nhiên nhớ lại người hại nàng sinh non vẫn chưa điều tra ra.
“Thiếp thân thỉnh an Ngọc Tu Nghi, Chu Tu Dung.”
Đám người kia hiển nhiên không ngờ sẽ gặp mặt các nàng, có chút hoảng loạn rồi nhanh chóng cúi người hành lễ.
Người bên cạnh chạm vào mu bàn tay của nàng, A Dư tức khắc hoàn hồn, nhẹ nhàng phất tay: “Đứng dậy hết đi.”
Không có thời gian để nhiều lời, sau khi A Dư cho các nàng ta miễn lễ liền xoay người đi về phía cung Từ Ninh cùng Chu Tu Dung.
Nhìn tấm lưng của các nàng, Trần mỹ nhân xoa búi tóc, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa ngự nữ, đột nhiên cười khẽ.
“Ngọc Tu Nghi này càng ngày càng thêm oai phong nhưng tình cảm với Chu Tu Dung vẫn tốt như vậy.”
Nàng ta liếc nhìn Hứa ngự nữ, lại nhẹ giọng nói: “Ta nhớ khi chúng ta mới tiến cung, quan hệ của Hứa ngự nữ và Ngọc Tu Nghi mới làm người ta trầm trồ cảm thán, chỉ tiếc rằng…”
Lúc trước hai người cùng sống ở cung Nhàn Vân. Hai người trong mắt người ngoài giống như là tỷ muội cùng tiến cùng lùi.
Chỉ tiếc, Ngọc Tu Nghi không xuất bài như lẽ thường, nhanh chóng phá vỡ mặt nạ hài hòa êm ấm.
Mấy tháng trước, Hứa ngự nữ châm chọc Trần tài tử. Hiện giờ, Trần mỹ nhân mỉa mai Hứa ngự nữ, đây chính là phong thủy thay nhau luân phiên, khiến cho người ta bật cười.
Hứa ngự nữ siết chặt chiếc khăn trong tay, nở nụ cười nhàn nhạt, cứng đờ người không nói ra được thành lời.
Đáy lòng nàng ta thầm oán hận, không biết Trần mỹ nhân có gì mà đắc ý?
Sở hữu gia thế tốt như vậy, vừa vào cung không lâu đã mang thai, đến nay cũng chỉ là một mỹ nhân, ngay cả hài tử cũng mất rồi. Nói nàng không bằng Chu Tu Dung, chẳng lẽ nàng ta sánh được sao?
Cùng là sinh non, lúc trước Chu Tu thăng hai phân vị, Trần mỹ nhân lại chẳng có động tĩnh gì. Không biết khi ấy có bao nhiêu người cười thầm trong lòng.
Nếu không phải kiêng kị Trần gia sau lưng nàng ta, nào có thể chịu đựng nàng ta kiêu ngạo đến thế?
A Dư không quan tâm đến ngọn sóng sau lưng. Chưa qua bao lâu, hai người đã đến cung Từ Ninh.
Hoàng hậu tới từ trước đang ngồi bên cạnh an ủi thái hậu. Trong lúc lơ đãng, A Dư vén sợi tóc bên tai, đến khi buông tay ra thì hơi luống cuống một chút. Nàng nhíu mày tiến lên, khụy gối hành lễ:
“Thiếp thân thỉnh an thái hậu.”
Chờ đứng lên, nàng mới lo lắng mang theo phần phó hiểu hỏi: “Sao Nhị cô nương lại đột nhiên rơi xuống nước?”
Hoàng hậu trả lời nàng, thở dài: “Là do cung nhân bên cạnh không để ý mới khiến Nhị cô nương vô tình rơi xuống nước.”
Chủ tử không sai, cho dù có không cẩn thận té ngã, cũng khẳng định là do nô tài hầu hạ không đến nơi đến chốn.
A Dư không biết nói gì. Dù sao nàng cũng không thể chỉ trích mấy tên nô tài đó, chỉ lo lắng nói: “Thái y nói thế nào?”
“Thái y vẫn chưa ra ngoài.”
Nắm được rồi, A Dư không hỏi thêm nữa. Nếu nói nàng và Trương Nhị cô nương có thân thiết không, hoàn toàn không có. Nếu tiếp tục hỏi tiếp thì giống như hơi nhiều chuyện một chút.
Mọi người ngồi xuống. Chung quy Trương Nhị cô nương cũng chỉ là người thường, hoàn toàn không có tư cách bắt mấy vị phi tần đứng chờ mình tỉnh lại.
Thái y không lâu sau đi ra: “Nhị cô nương tỉnh rồi. Chẳng qua rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày nữa.”
Thái hậu không nói gì, vê Phật châu. Trương ma ma nói người tiễn thái y rời đi.
Không khí trong điện có chút không thoải mái. Ánh mắt hoàng hậu bỗng lóe lên, tựa như thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật may Nhị cô nương không có việc gì, mẫu hậu có thể yên tâm rồi.”
Người khác tiếp lời hoàng hậu nói, A Dư và Chu Tu Dung chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Khi các nàng tới đây đã suy đoán mọi chuyện này là do Nhị cô nương tự biên tự diễn. Bây giờ xem ra các nàng phán đoán không sai.
E rằng cách nói của thái y chính là ý của Nhị cô nương.
Thần sắc A Dư tĩnh lặng ra hiệu bằng mắt cho Chu Tu Dung. Giây sau, Chu Tu Dung đứng dậy, cúi người trước thái hậu: “Nếu Nhị cô nương không có gì đáng ngại, vậy thiếp thân xin phép về trước. Đêm qua tiểu công chúa nhiễm hàn khí, không rời xa được người.”
Nhắc tới tiểu công chúa, sắc mặt của thái hậu hòa hoãn đôi chút: “Vậy ngươi mau về đi, chạy đến đây làm gì?”
A Dư theo sau đứng dậy: “Vậy thái hậu, thiếp thân cũng xin đi trước. Người lo lắng cho Nhị cô nương cũng không được quên sức khỏe của bản thân."
Thái hậu không cản, hai người nhanh chóng rời khỏi cung Từ Ninh.
Mặt mày của hai người quá mức giống nhau, khiến lần đầu tiên A Dư gặp Nhị cô nương lại không khỏi nhớ đến Trác thị bị đâm chết trước cung Khôn Hòa.
Chu Tu Dung hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này, ngập ngừng giây lát mới trả lời:
“Ta quên nói với tỷ, sinh mẫu của Nhị cô nương chính là muội muội ruột của mẫu thân Trác thị.”
A Dư bắt được trọng điểm: “Sinh mẫu?”
“Đúng vậy, Nhị cô nương không phải do đích mẫu sinh ra. Chẳng qua sau khi sinh mẫu qua đời mới được đưa tới chỗ đích mẫu nuôi thôi.”
Chu Tu Dung cũng cảm thấy có điểm kỳ lạ. Rốt cuộc ở trong thế gia, cô nương con đích thê đều vô cùng đáng quý bất luận thanh danh của đích xuất.
Nhưng thông thường, nếu đích mẫu có nữ nhi thân sinh sẽ không cho con cái của thê thiếp vinh dự này.
A Dư như đang suy tư chuyện gì đó, Chu Tu Dung khó hiểu thắc mắc: “Sao tỷ tỷ lại hỏi chuyện này?”
A Dư ngắt cành hoa, khẽ lắc đầu: “Không, ta chỉ cảm thấy mặt mày hai người này có phần giống nhau.”
Điều quan trọng là, từ trước đến nay nàng vẫn không hiểu, vì sao khi xưa Trác thị đột nhiên bị biếm?
Chu Tu Dung nói: “Lại nói tiếp, quan hệ của Trác thị và Nhị cô nương không tốt lắm. Rất ít người để hai người này chạm mặt nhau.”
Nàng quả thật cảm thấy mệt mỏi. A Dư không nói chuyện cùng nàng ấy thêm nữa, hai người rất nhanh tách nhau ra.
Chu Tu Dung nhìn bóng dáng của nàng, dần nheo mắt nhăn mặt lại, nàng cảm thấy mình đang bị coi thường đó!
“Đi điều tra, trước khi Trác thị vào cung có từng qua lại với Nhị cô nương không.”
Cẩn Ngọc vén hai lớp màn tiến vào, cúi đầu: “Ngự tiền truyền chỉ, đêm nay cung Nhàn Vân đốt đèn.”
Tin tức này không lấy làm ngạc nhiên.
Hoàng hậu không ngẩng đầu lên. Hiện giờ Thục phi không còn, hoàng thượng có gọi ai thị tẩm, nàng ta cũng không cảm thấy sao cả, chỉ không nhanh không chậm hỏi:
“Ý của bên ngoài là, hôm nay Nhị cô nương chỉ cố ý làm trò để được ở lại trong cung thôi.”
Nghe vậy, hoàng hậu chưa mở lời, Cẩn Ngọc liền bĩu môi: “Nghe nói khi Nhị cô nương được cứu lên, cả người ướt dầm dề, bốn phía có không ít cung nhân vây xung quanh. Ngẫm đến cảnh tượng kia, đúng thật là xấu hổ chết mất.”
Tuy rằng những thái giám kia không coi như nam nhân, nhưng cảnh cả người ướt đẫm bị bọn thái giám đó chứng kiến thì cũng đủ mất mặt rồi.
Cẩn Ngọc không kìm lòng nói một câu: “Nàng ta làm bằng mọi giá để không phải ra ngoài.”
“Được rồi.” Hoàng hậu ngẩng đầu lên ngắt lời nàng ta, dừng một lát, mới nhẹ nhíu mày nói: “Nàng ta không thể không làm như vậy.”
Cẩn Trúc khó hiểu: “Nương nương nói vậy là sao?”
Hoàng hậu đặt sổ sách trong tay sang một bên, ánh mắt nhìn ánh sáng mờ dần ngoài cửa sổ, thấp giọng cười nhạo:
“Các ngươi thật sự nghĩ rằng nàng ta còn đường lui sao?”
Từ sau khi nàng ta hồi kinh, không lập tức hồi phủ mà mặt dày mày dạn ở lại trong cung, tất cả mọi chuyện đều trì hoãn.
Cẩn Trúc vẫn chưa rõ: “Nhưng… Không phải còn có thái hậu sao?”
Có thái hậu ở đây, chỉ cần thái hậu nguyện lòng bảo vệ Nhị cô nương. Cho dù nàng ta xuất cung cũng không khó tìm được người trong sạch.
Hoàng hậu chớp mắt, chỉ nói một câu: “Đích mẫu Trương gia, đố kỵ.”
Phàm là con của thê thiếp Trương gia, người gả cưới sẽ không quá tốt, nhưng lại có thể tìm kiếm chút trợ giúp nhờ thế lực Trương gia.
Không phải những công tử ưu tú của thế gia đó đều tâm cao khí ngạo ư? Sao có thể tiếp nhận một Nhị cô nương xuất cung nghèo túng không hề băn khoăn được?
Thái hậu nguyện lòng bảo vệ Nhị cô nương cũng chỉ vì nàng ta là cô nương Trương gia.
Hoàng hậu biết, thái hậu tuyệt đối sẽ không qua mặt Trương gia mà xử lý hôn sự của Nhị cô nương.
Cũng giống như, thái hậu sẽ không màng cảm nhận của hoàng thượng, dễ dàng quyết định nhét Nhị cô nương vào hậu cung.
Hoàng hậu lắc đầu: “Không biết, đoán xem Nhị cô nương này có thể làm ra được chuyện gì.”
Sắc trời vừa mới tối, Dương Đức đẩy cửa tiến vào trong cung Càn Khôn.
Phong Dục hạ bút, giơ tay xoa giữa hai mày: “Cung Từ Ninh thế nào rồi?”
Dương Đức khom người đáp: “Từ buổi trưa đến giờ không có động tĩnh gì.”
Phong Dục hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đứng dậy, đột nhiên nhìn lướt qua hộp thức ăn hắn ta đang xách trong tay, nheo mắt lại:
“Ai đưa tới?”
Hắn nhớ lúc chạng vạng, hắn cho người truyền chỉ sẽ thị tẩm ở cung Nhàn Vân đêm nay.
Nghĩ vậy, đuôi lông mày Phong Dục khẽ động, tầm mắt dừng trên hộp điểm tâm, nhẹ hỏi một tiếng: “Cung Nhàn Vân đưa tới?”
Hắn quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, không còn sớm nữa, hắn cho rằng A Dư đang tìm cách thúc giục hắn.
Không ngờ, Dương Đức nghe xong còn cười một lúc lâu sau mới cúi đầu đáp:
“Cái này do Thư Đình Hiên mang tới.”
Thư Đình Hiên, nơi ở của Thẩm quý tần.
Dương Đức lại nói: “Ừm… Người đưa tới còn nói Thẩm quý tần…”
Phong Dục cắt ngang lời hắn ta, xoay người bước xuống bậc thang, lạnh nhạt phân phó: “Thưởng đi.”
Bất luận Thư Đình Hiên có mục đích gì, thánh chỉ thị tẩm của cung Nhàn Vân vừa mới hạ trước đó không lâu thì cũng không nên đem đồ ăn tới đây.
Dương Đức nghẹn cứng trong cổ. Không chỉ như vậy, Phong Dục dứt lời, còn lạnh mặt ném cho hắn ta một cái liếc mắt:
“Bây giờ ngươi làm việc càng ngày càng tốt.”
Dương Đức hiểu ra được ý nghĩa tương phản trong lời này, vội vàng rụt cổ, đáy lòng hối hận không kịp.
Ân sủng của Thẩm quý tần vài ngày trước đó không ít. Hắn ta tưởng rằng Thẩm quý tần cũng có chút địa vị trong lòng hoàng thượng nên mới dám nhận hộp thức ăn vào lúc này.
Sao có thể ngờ đến, không chỉ không làm tốt việc, lại còn chọc hoàng thượng không vui.
Nếu để Ngọc Tu Nghi biết được rồi mang thù, không chừng hắn ta chỉ còn biết ăn trái đắng mà thôi.
Dương Đức lau trán giống như đang đổ mồ hôi lạnh, khóc không ra nước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]