Chương trước
Chương sau
Sau khi ra khỏi hoàng cung, A Dư liền lập tức xốc màn xe lên, Chu Kỳ đợi ở bên cạnh nàng, hai người ló đầu ra nhìn xem phong cảnh bên ngoài.

Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên các nàng ra khỏi hoàng cung trong năm năm qua.

Năm đó lúc bị cửa cung màu đỏ thẫm nhốt lại, A Dư chưa từng nghĩ tới, nàng sẽ còn có một ngày trở ra như này, ở trong cung lâu dài, ngay cả không khí ngoài cung thế này cũng dường như trở nên mới mẻ.

Nhưng A Dư lại cảm thấy có chút không quen.

Năm năm qua, nàng ở trong cung, nàng quen với cuộc sống nơi đó, cho dù ngoài cung tự do bao nhiêu, lại đều không thuộc về nàng.

Cũng may A Dư chưa từng lưu luyến những thứ này, bởi vì nàng rõ ràng, trong thiên hạ này bất cứ nơi này cũng không có tự do tuyệt đối.

Chu Kỳ buông màn cha ra, kéo nàng ngồi xuống: “Lúc này vừa mới ra khỏi cung, đến lúc đội ngũ đi đường quen, chủ tử cũng không nhìn thấy gì hay ho.”

Lúc nói những lời này, A Dư nhìn thoáng qua đáy mắt nàng ấy có một tia ảm đạm.

Nàng đột nhiên nhớ tới, Chu Kỳ là người kinh thành điển hình, A Dư vuốt vuốt chóp mũi nàng ấy: “Đội ngũ không dừng lại ở kinh thành, nhưng khi đến Giang Nam ta có thể dẫn ngươi đi hồ Sấu Tây, chỗ kia ban đêm sẽ đều thả đèn không minh, nhìn rất đẹp mắt.”

Chu Kỳ cười, ngồi quỳ chân nằm ở chỗ đầu gối nàng, cười nhẹ nhàng: “Vậy nô tỳ chờ đợi, chủ tử nói phải giữ lời đấy.”

Bây giờ đến lượt A Dư ngây ngẩn cả người, nàng sờ chóp mũi, đẩy Chu Kỳ một cái, hừ nhẹ: “Cái này, cái này còn phải xem ý của Hoàng thượng...”

Vừa đưa ra hứa hẹn, lại phát hiện hình như mình chưa hẳn có thể thực hiện, A Dư hiếm khi có chút ngượng ngùng quẫn bách.

Thấy bộ dạng này của nàng, Chu Kỳ bịt miệng bật cười ‘phụt’ một tiếng, A Dư xấu hổ không muốn phản ứng nàng ấy.

Xe ngựa đi đường cũng không nhanh, ước chừng sau một tiếng, các nàng nghe thấy tiếng cửa thành mở ra, sau đó, bốn phía dần dần yên tĩnh lại.

A Dư biết được, đây là ra khỏi kinh thành.

Nàng từng chạy quanh phố lớn ngõ nhỏ Giang Nam, thậm chí lúc trước từng chạy một chuyến tới Mạc Bắc cùng thương hội Giang thị, bên ngoài kinh thành bình thường không có phong cảnh gì lạ, đối với A Dư mà nói, sức hấp dẫn cũng không lớn.

Nhưng mà thắng ở chỗ đã lâu không ra khỏi cung một tia mới mẻ.

Thời gian chớp mắt trôi qua, A Dư liền cảm thấy có chút nhàm chán, nàng có chút nhớ nhưng Hữu nhi phải ở lại trong cung.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, màn lụa bị người xốc lên từ bên ngoài, Lưu Châu ló đầu vào: “Chủ tử, là Dương công công.”

A Dư có chút bất ngờ, nàng xoa xoa đôi mắt mệt mỏi rã rời, xốc màn lên, ló đầu ra hỏi thăm Dương Đức đứng bên cạnh xe ngựa: “Dương công công?”

Trên mặt Dương Đức tràn đầy ý cười: “Ngọc tu nghi, Hoàng thượng gọi người qua làm bạn.”

Lúc này A Dư mới phát hiện bốn phía các nàng đều là rừng rậm, không nhìn ra phương hướng, nàng ló đầu nhìn loan cầm, phát hiện đội ngũ đã dừng lại.

Nàng không dám chậm trễ thời gian, vội vàng xuống xe ngựa, đi về phía loan trượng của Thánh thượng.

Động tĩnh bên này không nhỏ, nàng được Chu Kỳ đỡ xuống, lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm trên người mình, A Dư không quay đầu nhìn lại, nàng chỉ nhớ tới lời mà trước Chu tu dung cho người truyền với nàng.

Bên cạnh loan cầm có người chờ đợi, nhìn thấy nàng lập tức đặt một cái thang xuống.

A Dư tiến vào loan cầm, làm ổ trong lòng Phong Dục, Phong Dục vốn dĩ đang xem tấu chương, bị hành động này của nàng quấy rầy, không có tâm trạng tiếp tục xem tiếp, nắm lấy phía sau cổ nàng, trầm giọng hỏi nàng: “Quy củ đâu?”



Sức lực hắn nắm nàng cũng không lớn, nhưng hai ngón tay kia không ngừng xoa nắn, khiến A Dư lập tức sinh ra e sợ, nàng thuận theo sức lực của hắn ngẩng đầu lên, nắm chặt vạt áo hắn, chẹp miệng nói: “Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng...”

Bởi vì xuất cung nên A Dư không mặc nhưng bộ váy xòe rườm rà kia, váy xếp ly đơn giản mộc mạc, vải vóc gấm vân, chạm vào trơn mượn, nàng búi búi tóc phụ nhân đơn giản, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, thêm cho nàng mấy phần quyến rũ đa tình của thiếu phụ.

Phong Dục mân mê phần da thịt kia, dường như sắp sinh ra mấy phần tâm tư kiều diễm.

A Dư chui vào lòng hắn, đôi mắt đẹp trợn tròn, cắn nhẹ môi đỏ, dáng vẻ nhút nhát sợ hãi, giọng nói nàng run run: “Hoàng thượng, bên ngoài rất nhiều người...”

Ngón tay Phong Dục hơi khựng lại, ánh mắt dừng trên quầng thâm mắt của nàng.

Hắn nhớ lại hôm qua nữ tử bị giày vò tới muộn, hôm nay lại phải đi đường, tất nhiên là không nghỉ ngơi tốt, hồi lâu sau, Phong Dục rốt cuộc buông lỏng tay, hắn thấp giọng nói: “Buồn ngủ không?”

Nghe vậy, A Dư xoa mặt theo bản năng, giọng nói dịu dàng, nói: “Vẫn ổn.”

Phong Dục mơn trớn gò mà náng, không nói thêm gì nữa, chỉ ôm nữ tử nằm trên giường, thấp gọng nói: “Ngủ cùng trẫm một lát.”

A Dư sửng sốt một lát, hắn tìm nàng đến chỉ vì cái này sao?

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, thấy hắn đã nhắm mắt nghỉ ngơi, lập tức mím chặt môi, không dám phát ra âm thanh, gương mặt cọ nhẹ vào lồng ngực hắn trong sự loạng choạng mà, cơn buồn ngủ trong xe ngựa trước đó cũng đánh tới.

Bên ngoài, nhìn nữ tử được cung kính mời lên loan cầm, những ánh mắt như có nhu không kia mới biến mất.

Cách đó không xa, có người hồi lâu không thu hồi ánh mắt, người bên cạnh gác tay lên vai hắn ta, hạ giọng nói: “Chẳng trách Hoàng thượng lại sủng ái vị Ngọc tu nghi này.”

Chỉ nhìn xa xa như vậy, ai có thể nghĩ tới một năm trước vị Ngọc tu nghi này cũng chỉ là một cung nữ thấp hèn chứ?

Người kia lắc đầu, nói thầm trong lòng, việc đời không thể lường được.

Hàn Ngọc Dương thu hồi tầm mắt, nghiêng người tránh đi cùi chỏ của người kia, nghe vậy chỉ cụp mắt, cũng không nói tiếp.

Người nói chuyện cùng hắn ta, cũng được coi là bạn tốt của hắn ta, Lục Tông thấy hắn ta không tiếp lời, nhún vai, bĩu môi nói: “Từ năm trước lúc ngươi trở về từ Thiệu Châu, cũng không biết vì sao cả người đều yên lặng đi không ít.”

Trước kia mặc dù cũng yên tĩnh, nhưng không giống như vậy, im lặng đến mức người ta cảm thấy dường như hắn ta không tồn tại.

Lục Tông nhớ tới gì đó, lại buồn bựa hỏi hắn ta: “Ta nghe nói ngươi để Trúc Mạt trở về từ Thiệu Châu, sao vậy, tìm được vị muội muội kia của ngươi rồi?”

Lục Tông biết được người bạn thân này của mình nhiều năm như vậy vẫn luôn tìm một người.

Năm đó mất đi tin tức ở một vùng tại Thiệu Châu, cho nên qua nhiều năm như vậy, cho dù hắn ta làm quan ở kinh thành, vẫn như cũ để lại không ít người ở Thiệu Châu tìm người.

Hàn Ngọc Dương xiết chặt dây cương, xương ngón tay lộ ra trắng bệch, hắn ta cụp mắt, nở một nụ cười, hắn ta nói: “Ừm.”

Hai mắt Lục Tông sáng lên, muốn ôm lấy cổ hắn ta, nhưng hai người cưỡi ngựa động tác lần này có chút khó khăn, nên mới từ bỏ, nhưng mà ngay cả như thế, hắn ta vẫn hưng phấn như cũ nói: “Tìm được rồi? Người ở nơi nào? Sao không dẫn đến gặp ta một lần?”

Hắn ta liên tục hỏi mấy câu, sau đó nhướng mày, lại cảm thấy không đúng, đã tìm được người, sao trong khoảng thời gian này không thấy hắn ta vui vẻ?

Dừng một lát, sắc mặt Lục Tông chần chờ.

Nữ tử độc thân, mất tích nhiều năm, có thể sống tốt bao nhiêu chứ?

Hắn ta nhìn về phía bạn tốt của mình, hắn ta biết rõ người bạn thân này rốt cuộc coi trọng vị muội muội kia tới cỡ nào.



Dù cho bây giờ, lúc hắn ta nhắc tới người kia, giữa lông mày vẫn lộ ra một sự cẩn thận dịu dàng, nhưng sau sự dịu dàng này, lần đầu tiên Lục Tông nhìn thấy một sự chán chường như có như không trên người hắn ta.

Lục Tông tắc họng, bỗng nhiên mất hết tâm trạng, không nhắc tới vị kia nữa.

Cách hồi lâu, dường như Hàn Ngọc Dương mới hoàn hồn, hắn ta mím nhẹ môi, nói: “Đừng lo lắng, bây giờ nàng sống cũng tốt lắm.”

Lục Tông thấy hắn ta cười thản nhiên, trong mắt dịu dàng thông suốt, có chút thả lỏng trong lòng, nhưng nghe ra một chút không đúng từ trong lời nói của hắn ta, cuối cùng không dám hỏi nhiều.

---

Một đường đi ròng rã năm ngày, mới tới địa điểm cuối cùng, Thiệu Châu.

Trong lúc đó, nơi nghỉ ngơi phần lớn là trạm dịch, hay là khách sạn các loại, mà lần cuối này, gần như là ngồi xe ngựa một ngày.

Hai ngày trước còn tốt, sau đó đẩy nhanh hành trình, A Dư bỗng nhiên chóng mặt trên xe ngựa, nôn nghiêng trời lệch đất, cũng không dám lại gần chỗ Hoàng thượng, nhưng lại Phong Dục lại đến xem qua nàng nhiều lần.

Lúc A Dư được đỡ xuống xe ngựa, gần như sắp mất nửa cái mạng, hai cái đùi đều mềm nhũn.

Phong Dục khua tay tách đám người ra, đến gần nàng, vuốt ve gương mặt nàng, nhíu mày hỏi nàng: “Vẫn khó chịu sao?”

A Dư tựa vào lòng hắn, nôn đến mức không còn nhiều tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, bất lực ôm lấy hắn, yếu ớt oán trách: “Thiếp thân cảm thấy khó chịu sắp chết rồi.”

Nghe nàng nói không hề cố kỵ, Phong Dục trực tiếp giận tái mặt, quát nhẹ: “Nói lung tung gì đấy!”

Bốn phía yên tĩnh, mọi người nhìn thấy động tác giữa Hoàng thượng và sủng phi của hắn, không dám có chút quấy rầy, trừ những người đó, phi tần hậu cung một bên đứng nhìn, đáy lòng đều cảm thấy có phần cảm thấy khó chịu.

Nhưng tại nơi này, phẩm cấp A Dư cao nhất, cho dù hành vi của nàng có chỗ không ổn, Hoàng hậu không ở chỗ này, cũng không ai có thể trách mắng nàng.

Cuối cùng, vẫn là Dương Đức tiến lên một bước, nói: “Hoàng thượng, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, không bằng để cho người đưa Ngọc tu nghi vào nghỉ ngơi trước.”

Lúc này bọn họ đã đến hành cung ở Thiệu Châu, hành cung này là do Tiên Đế xây dựng, vẫn luôn có người thu xếp, biết được nhóm người Thánh thượng sắp tới, đã cố ý thu dọn qua, cầu cong qua dòng suối nhỏ, rất là đẹp mắt, cũng được xem là nơi tốt để nghỉ mát.

Về phần sắp xếp chỗ ở, Hoàng thượng đã sớm quyết định xong, bây giờ chỉ cần gọi cung nhân dẫn đường thôi.

A Dư được chia hiên Tuy Linh, nơi gần Phong Dục nhất, cũng là nơi có sân nhỏ thông gió hóng mát tốt nhất, nhưng mà những thứ này A Dư còn không biết.

Phong Dục nhíu mày, lạnh giọng nói với đám người Chu Kỳ: “Hầu hạ chủ tử các ngươi cho tốt.”

Dương Đức nhỏ giọng dặn dò gì đó với nô tài bên trong hành cung, cung nhân kia lập tức xoay người dẫn đường cho đám người Chu Kỳ.

A Dư không từ chối, nàng dựa vào người Chu Kỳ, chỉ cảm thấy trong dạ dày buồn nôn một trận, làm cho nàng rất khó chịu, không còn sức lực đi theo cung nhân vào trong.

Phong Dục lại chỉ thái y đi theo, mới thu hồi tâm tư, phân phó Dương Đức: “Ngươi ở lại.”

Dứt lời, hắn mang theo mấy quan viên đi cùng, quay người rời đi.

Dương Đức lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn xem bóng lưng Hoàng thượng, nhận lấy ánh mắt của một đám phi tần, có chút khóc không ra nước mắt.

Hắn ta quay đầu, phát hiện phi tần ở đây, ngoại trừ Thẩm quý tần ra, những người còn lại sắc mặt đều không được xem là tốt.

Lúc đầu chuyện sắp xếp phi tần này nên do Ngọc tu nghi làm mới phải, nhưng hôm nay thân thể Ngọc tu nghi khó chịu, những chuyện này rơi hết vào người hắn ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.