Chương trước
Chương sau
Mưa to chớp giật không ngừng nghỉ, theo sau lũ lụt, cơn giận từ hải dương cũng bắt đầu ập tới.

Nhân loại chiếm giữ khu vực phì nhiêu nhất của thế giới đã quá lâu. Với tư cách là kẻ thắng lợi trong cuộc thánh chiến lần trước, bọn họ có lí do để kiêu ngạo. Hải tộc bị đuổi về hải dương đen nhán, người thú mất đi thảo nguyên quê hương, vong linh trốn vào đầm lầy và sa mạc, cho dù là các tinh linh cùng phe trật tự cũng bị các vương quốc nhân loại buộc phải đóng cửa an cư nơi góc rừng.

Những thủ hộ thần thất bại trong cuộc thánh chiến đã bị dày vò thống khổ suốt gần một ngàn chín trăm năm, đám tộc trường thọ may mắn còn sống vẫn nhớ rõ người thân và quê hương mình đã bị huỷ diệt trong chiến tranh như thế nào. Bọn họ căm hận chiến tranh, sợ hãi chiến tranh, đồng thời cũng mong mỏi chiến tranh để giành lại thứ tổ tiên đánh mất, có thể phát tiết tất cả lửa giận trong đó, đoạt lấy thứ mình đáng giá có được.

Nhưng nhân loại là tộc đoạn mệnh, đời cha, đời ông, đời tổ tiên bọn họ còn sống thì nhân loại cũng đã có những thứ này, trong tiềm thức, bọn họ tự coi mình là con cưng của Nahri, là vương giả của tất thảy vạn vật.

Thánh địa khởi nguyên của người thú – bình nguyên Bianrua – nay là một khối lãnh địa bình thường trong cương vực bao la bát ngát của đế quốc St.Antonio. Trong khi đó, đám chủ nhân cũ của nơi ấy, các người thú, nay buộc phải tàn sát cầu sinh ở thế giới lòng đất, hoặc khắc khổ kiếm ăn trong hoang nguyên.

Khi hải tộc vẫn là thuỷ tộc, khắp sông nước biển hồ đều thấy mặt bọn họ, nhưng giờ nếu có hải tộc nào dám xuất hiện trong sông hồ trên lục địa, lập tức sẽ có quân đội tới áp chế diệt tuyệt.

Các tinh linh vốn phải nhận được thành quả tốt đẹp khi phe trật tự thắng lợi, nhưng không, thị trường nô lệ thấy đầy bóng hình họ, xung đột biên giới giữa các vương quốc tinh linh và nhân loại từ xưa đến nay vẫn chưa từng ngừng.

Các kị sĩ anh dũng ngày xưa đã thành các lão gia bụng phệ, cuộc sống quá mức an nhàn so với các chủng tộc khác khiến ngạo mạn và tự hào không căn cứ nảy sinh. Cuộc đời ngắn ngủi khiến bọn họ quên đi vinh diệu và khổ nhọc của tổ tiên, bọn họ tự thấy mình chính là tinh tuý của vạn vật, tất cả sinh mạng khác đều là vai phụ để tôn chính mình lên.

“Người thú? Đó chẳng phải một đám dã man đến nói cũng không rõ sao? Kĩ thuật mới và các cỗ mãy chiến tranh của chúng ta có thể dễ dàng đè bẹp chúng. Tinh linh à? Một đám già nua ngu xuẩn, nếu thánh chiến lần nữa, chỉ cần một hoặc hai đế quốc siêu cấp của chúng ta ra tay cũng đủ quét ngang tứ phương. Ha ha, không khéo chúng ta sẽ trở thành kẻ thắng lợi nhẹ nhàng nhất.”

Kẻ thắng lợi vì sự mạnh mẽ của mình đắc ý không ngừng, tự sa vào đấu tranh nội bộ. Kẻ thất bại chịu dày vò thống khổ, luôn nếm mật nằm gai chờ đợi cơ hội lật bàn.

Hai loại thái độ chuẩn bị trái ngược nhau khiến cho kẻ thắng lợi dần rơi vào thế yếu mà không hay biết gì cả.

Trong hoang nguyên phương bắc, thổ nguyên tố thần đã liên kết cùng tộc người thú. Trong mùa đông rét lạnh, trước ánh lửa, các tù trưởng gầm gào chỉ vào thánh địa trong mộng, các chiến sĩ uống máu kết minh chuẩn bị hành trình.

Trong các hải đảo cằn cỗi miền cực nam, tộc dực nhân đã giành lại được quyền bay lượn nhờ sự trợ giúp của phong nguyên tố thần, khởi động lại toà đảo giữa trời cổ xưa, cầm lên những cây chiến mâu thần thánh, bắt đầu mùa đi săn tưởng như sắp bị quên lãng.

May mà có Eliza nuốt mất Arorawis, nếu không cả bốn nguyên tố thần đều ra tay, thuỷ triều nguyên tố sẽ dâng cao chưa từng có. Các loại ma pháp, dị năng, thần thuật, năng lực siêu nhiên sẽ trở nên dễ tiếp cận và nâng cao hơn, đặc biệt là các ma pháp hệ nguyên tố. Đồng thời với việc này, việc ghé thăm của các vị khách vị diện khác cũng ngày càng dễ dàng, các nguyên tố sinh vật trở thành nhân khẩu thường trú, các quân đoàn ác ma bắt đầu cạnh tranh chém giết để giành lấy cơ hội đến thế giới này thu gặt linh hồn.

Đây mới chỉ là cuộc chiến bắt đầu của thánh chiến, nhưng nếu ngay cả nó cũng không vượt qua nổi, gọi nó là cuộc chiến cuối cùng cũng chẳng sai.

Ở phe trật tự, các vương quốc tinh linh dồn dập bắt đầu bế quan toả cảng từ hơn một trăm năm trước. Là loài trường sinh, họ biết rằng thành chiến sắp tới, thế nhưng không có bất cứ lời cảnh báo nào được phát ra gửi đến ‘minh hữu’ cùng phe trật tự là nhân loại, bởi lẽ, các tinh linh đủ thông minh để hiểu rằng, cho dù nói ra thì nhân loại ngạo mạn cũng không thèm nhìn.

Ngươi có thể khen tinh linh xinh đẹp, thông minh, lương thiện, thế nhưng không thể khen họ rộng lượng khoan dung. Khoan thứ trong ngôn ngữ tinh linh còn có nghĩa khác là mau quên. Đối với những kẻ hẹp hòi có đôi tai dài kia, ân oán ngàn năm trước như chỉ mới hôm qua. Với lại, giờ tinh linh tự lo bản thân còn không xong, không dự định bỏ đá xuống giếng đã tốt lắm.

Ngoài ra, theo nguồn tin tiểu đạo, các thần linh của tộc này vẫn ngấm ngầm câu thông với các tà thần hỗn độn. Tin này là thật hay giả rất khó xác định, thế nhưng thần hệ tinh linh có quan hệ rất kém với thần hệ nhân loại là sự thực. Xưa nay, các lãnh tụ ‘về hưu’ và lãnh tụ đương nhiệm luôn có chút khoảng cách không thể vượt qua.

Tốt, lan man quá dài, nay lại nói chuyện chính, tình thế gay go nay đặt ra trước mặt, phe hỗn độn mài dao soàn soạt cả ngàn năm nay lộ ra nanh vuốt, các nhân loại vẫn đang nằm trong ảo tưởng thịnh thế và lục đục lẫn nhau. Lần chiến đấu mở màn này, kết quả đã được xác định.

Ta vừa rồi cũng mắc một sai lầm nghiêm trọng, giống như đám tháp chiêm tinh luôn ỷ vào pháp thuật dự ngôn, ta cũng quá ỷ vào các tình tiết bên trong cuốn hướng dẫn trò chơi kia. Cho dù ‘lịch sử’ ấy là được suy diễn từ những sự kiện chân thực, dù tất cả các việc trước đây đều xảy ra y như trong đó viết, thế nhưng điều này không có nghĩa các sự việc sau này cũng sẽ xảy ra y như thế.

Công sức suốt mấy trăm năm đã giúp ta trở thành một con bướm vỗ cánh giật lên cuồng phong lịch sử, nhất là thế giới này không có thứ gọi là ‘player’, một đám tiềm năng vượt trội và không sợ chết.

Không có họ, các nguyên tố thần còn lại không thể bị giết chết lãng xẹt vì kịch tình sắp đặt sẵn, thuỷ triều nguyên tố đã dâng cao quá mức, vì thế, trận chiến khai vị này tất nhiên phải thảm liệt hơn trong cuốn sách kia miêu tả nhiều.

Hiện tại, sự thực đã ngược lại hoàn toàn so với ‘lịch sử’. Trong sách vốn ghi rằng trong bốn nguyên tố thần chỉ có hoả nguyên tố thần thoát thân thành công, cuối cùng liên kết với những kẻ thả nó ra là liên quân lòng đất. Nay, tên gia hoả khó chơi kia đã bị nhóm chúng ta diệt sạch, thế nhưng ba vị còn lại và đám trợ thủ của mình lại trở thành phiền toái mới.

So sánh xem loại lịch sử nào tốt hơn là việc không có ý nghĩa, cũng không có giá trị. Lịch sử là những điều đã đi qua, không thể giả sử, không có nếu như.

Ta vừa đi ra khỏi phòng khách quý liền bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt. Vô số vòi rồng lốc xoáy chiếm nửa bầu trời, chúng như rồng hút nước lôi kéo nước từ mặt đất lên không trung biến thành mưa rào rơi xuống, khiến toà thành thị này chìm vào trong đó.

“Thần tích!”

Đây không phải thứ mà phàm nhân có thể tạo ra, cho dù cường giả bán thần cũng không thể. Việc này phải có quyền hạn và năng lực tương ứng do thần chức mang lại mới làm được.

Đại sảnh ở lầu một đã biến thành một vùng sình hỗn loạn, hồng thuỷ lan tràn khắp nơi. Trên đài cao mới dựng lên, các đại quý tộc đang khẩn cấp liên hệ đến phụ tá của mình.

Dasos vừa đi xuống liền bị vô số kẻ báo tin xông tới.

“Phòng tuyến ven bờ đã bị phá hoàn toàn, số lượng hải tộc quá nhiều! Đám Sea Giant kia quá mạnh, không đỡ nổi.”

“Đại pháp sư Anso tử trận, các pháp sư cung đình khác bắt đầu tháo chạy. Vệ đội bạch lang đang bị bộ đội hải tộc áp chế, không có khả năng phá vây.”

“Con đường chi viện đang bị người chạy nạn lấp kín, có tư binh của quý tộc bắt đầu giết người mở đường.”

Tin xấu rơi xuống như tuyết rơi mùa đông, mà thứ khiến người ta lo lắng nhất là các bức hoạ được ‘mắt pháp sư’ tại mấy đầu phố truyền về.

Trong cảnh thứ nhất, niềm kiêu ngạo của Oran – vệ đội bạch lang đang bị vây bởi đám Murloc, các loại chiến mã tốt bởi lụt lội mà đánh mất đi sự nhanh nhẹn, các kị sĩ bị bức xuống ngựa để lấy lại khả năng di chuyển trong dòng nước buộc phải cởi ra bộ giáp bí ngân Miserol trên người.

Xung phong trong nước là câu chuyện cười, bạo liệt kiếm không đánh trúng nổi mục tiêu, mưa to làm bạo liệt thương trở thành món đồ chơi vô dụng. Những trang bị vốn là thứ giúp bọn họ mạnh mẽ, nay trở thành gánh nặng.

Trong hỗn chiến dưới nước, một tên kị sĩ bạch lang còn kém hơn một tên ngư dân.

Bỗng một tên kị sĩ gần màn ảnh nhất bị đâm sau lưng bởi một thanh ngư xoa. Dù thanh âm truyền đạt qua ‘mắt pháp sư’ bị giảm thiểu rất nhiều, thế nhưng người ta vẫn cảm thấy tiếng la hét khổ cực của hắn văng vẳng bên tai.

Đám Murloc vốn bị các chủng tộc cười nhạo vì vóc dáng thấp bé kia giờ trơn tuột như bầy cá chạch. Chúng nhanh nhẹn lượn vòng quanh, thi thoảng lại trồi lên tập kích rồi lập tức ngụp xuống dưới nước. Bởi nước sông vẫn mang bùn đất đục ngầu chưa lắng xuống, một khi đám Murloc lặn ngụp trong đó, các kị sĩ căn bản không thể phát hiện được.

Một bên khác, một tên kị sĩ khôi ngô bị lưới cá bủa vây, sau đó bị ba tên Murloc kéo mạnh xuống. Hắn bị lưới cá dây dưa, bị nước lụt ảnh hưởng trọng tâm khiến không thể giữ nổi thăng bằng. Hai tay hắn cố gắng kéo đứt lưới cá nhưng vẫn không cách nào mở ra, cuối cùng, hắn chỉ có thể trợn trừng mắt, bị dìm chết trong biệt khuất.

“… Hắn là Mickey, là kị sĩ bạch ngân trẻ tuổi nhất trong đoàn. Kĩ năng thao túng vật cưỡi và kĩ năng xung kích của hắn là mạnh nhất trong trung đội số bảy, giờ đây lại chết lãng nhách trong tay một con Murloc hạ đẳng. Còn kia là Hark, hắn là kị sĩ có sức lực mạnh nhất, thế mà giờ lại bị dìm chết. Đại nhân, mau nghĩ biện pháp, chí ít không thể để cho mọi người chết không chút giá trị nào như vậy.”

Các kị sĩ xưa nay không sợ chết, thế nhưng đó phải xem là chết có giá trị hay không. Nếu được chết khi cùng đồng bạn xông tới chém giết một con rồng, đó là chết trong vinh quang, ấy thế nhưng chết ở một đám hèn yếu xưa nay mình vẫn coi thường thì chẳng khác nào sỉ nhục.

Vệ đội bạch lang mạnh mẽ còn bi thảm như vậy, tình cảnh của các cánh quân khác trên hình ảnh còn bi thảm hơn nhiều.

Các mĩ nhân ngư bơi lội trong nước mưa, cơn mưa tầm tã này khiến các nàng nhớ tới thác nước Waterlark, nơi bắt nguồn của chủng tộc. Vì vậy, các nàng vỗ lấy những chiếc vỏ sò màu kim trong tay rồi cất tiếng ca.

Tiêng ca êm ả thánh thót động lòng người, thân ảnh kia diễm lệ vô bì, thế nhưng ẩn trong đó là nguy hiểm trí mạng.

“Á á á! Piranha! Dưới nước có Piranha!”

Tên chiến sĩ vừa cất tiếng kêu thảm ngã xuống nước, chỉ vài dây sau, một bộ xương đầy dấu răng trồi lên giữa màu máu.

“Có sứa độc! Mọi người mau rời khỏi mặt nước!”

Những con sứa trong suốt lững lờ trôi, một khi bị các xúc tu kia chạm đến da thịt, cho dù các chiến sĩ mạnh nhất cũng chết trong vài phút vì chất độc tê liệt thần kinh của chúng.

“Cá kiếm! Á á á!”

Lại một vị chiến sĩ khác tử trận, một con cá kiếm xông đến dùng mũi kiếm trên đầu đâm vào eo hắn rồi quẫy mạnh đuôi lôi cả ruột hắn ra ngoài. Người chiến sĩ này cũng không giãy dụa được lâu, ngã xuống tắt thở.

Dưới tiếng ca của mĩ nhân ngư, các hải sản mĩ thực trên bàn ăn khi xưa nay lại trở thành lưỡi hái tử thần.

Giờ đây, cả thành phố ngập chìm trong nước. Dù ai cũng biết rơi vào nước là chết, thế nhưng căn bản không có chỗ để lui. Dù có người quăng mọi thứ đi leo được lên nóc nhà, nhưng đó cũng chỉ là tuyệt địa, thứ đợi họ vẫn là cái chết.

Khi cuộc giao tranh giữa các chiến lực bậc thấp và vừa khiến người lo lắng, vậy cuộc đọ sức giữa chiến lực cấp cao sẽ khiến cho người Oran tuyệt vọng.

[Pyro Blast]

Pháp sư hệ lửa gọi ra pháp thuật mạnh nhất của mình, thế nhưng ngọn lửa còn chưa hoàn thành đã bị Naga trẻ tuổi trước mặt vung hai tay lên gọi sóng lớn đến dập tắt. Naga là hoá thân của tinh linh thuỷ xà, mỗi một thành viên của chủng tộc này ít nhiều đều biết ma pháp hệ nước. Nếu ở trên đất bằng, thứ đó chắc chỉ để giúp giải khát, còn nếu ở trong nước, chúng trở thành thứ vũ khí trí mạng.

Đây là một đối một, chưa tính đến chuyện các hải tộc tập trung tại đây hôm nay là tinh nhuệ của cả trăm bộ lạc, số lượng chiến lực cấp cao nhiều hơn nhiều phe nhân loại.

“Không bao giờ đánh nhau với hải tộc ở dưới nước, trừ khi ngươi có mang cá!”

Không biết là ai trong sảnh khẽ thầm thì câu cảnh báo có từ xưa này. Đúng thế, không ai có thể đánh bại hải tộc trong nước, cũng giống ta mấy hôm trước suýt chết trong lưới cá của một đám Murloc, chiến lực trong nước của hải tộc không thể đo lường theo lẽ thường. Đây cũng là nguyên do sau khi hoàn thành tất cả hai vị thần linh đằng sau kia liền yên tâm đi nghỉ ngơi, họ cho rằng không cần thiết phải quan tâm chuyện tiếp sau.

Trên thực tế mọi chuyện cũng đúng như dự đoán của hai vị thần, khoảnh khắc mà toà thành thị này biến thành thủ đô mưa, Oran đã mất đi đô thành minh châu trân quý của mình.

Ai cũng không ngờ được, tại thời gian đại hỉ của Oran, đế quốc mạnh mẽ lại gặp phải trường hạo kiếp này. Tất cả các quý tộc và đại sứ trong sảnh ánh mắt bắt đầu hướng về phía Dasos, chờ đợi quyết định của hắn.

Lãnh thổ Oran bát ngát bao la, chỉ một toà thành không phải không thể mất. Chỉ cần người con sống, liền còn có hi vọng về ngày báo thù. Hi sinh vô vị là không có ý nghĩa, thế nhưng quyết sách tàn nhẫn này, phải do đế vương đến gánh chịu.

“… Vứt bỏ phòng tuyến, ai có thể lùi đều lùi về, rời khỏi thành.”

Dasos cắn răng rít ra câu này, sau khi nói xong, hắn như già đi mười tuổi.

“Không được! Cha mẹ ta còn ở trong nhà! Bệ hạ, mong ngài cứu bọn họ!” Đám quý tộc trẻ tuổi hô lên, bắt đầu cho làn sóng nhao nhao của mọi người trong đại sảnh.

“Mấy tiểu tử dưới trướng ta còn phấn đấu phản kháng, sao có thể vứt bỏ! Đây là sự phản bội ti tiện!” Một lão tướng quân gầm thét. Binh sĩ trong tay hắn đang từng người từng người chết thảm ngoài tuyến đầu, nếu bắt đầu lùi về, bọn họ sẽ trở thành pháo hôi không hơn không kém.

“Kagoshi là thủ đô, nếu mất đi nó, chúng ta còn mặt mũi nào để đặt chân trên đại lục Nahri này, chúng ta sẽ trở thành trò cười cho cả thế giới.” Một lão hầu tước thầm than thở.

Trong hiện trường ở đây, những kẻ vui vẻ duy nhất chính là đám đại sứ tiểu quốc, dù họ vẫn lo lắng vấn đề an toàn của mình, nhưng niềm vui đã không dấu nổi trên gương mặt.

Đối với các nhân viên ngoại giao chân chính, dù mình chết cũng không sao, chỉ cần không cần phải kí tên trên ‘minh ước thần phục’ kia, con cháu đời sau sẽ không vì thế mà phải tủi nhục trăm năm, dù chết ngay ở đây vẫn kiếm lời chán.

“Lời của ta là vứt-bỏ!”

‘The Red Conqueror’ tán xuất một ánh sáng màu máu, kẻ làm hoàng đế cầm lấy nó, cắm mạnh vào nền đất.

“Ở lại chỗ này chờ chết? Ngu xuẩn! Mất đi vệ đội bạch lang thì thế nào? Xây dựng lại vệ đội bạch sư, vệ đội bạch hổ là được. Mất đi thủ đô thì sao? Quốc thổ Oran rộng lớn nhường nào, số thành bang tương cận với Kagoshi vô số kể, lại lần nữa lựa chọn là được. Hôm nay chúng ta thua, ghi lại thù này, sau này, đại quân của chúng ta sẽ đòi lại tất cả.”

“Ta nói lại lần nữa, triệt thoái! Mang đi những thứ quan trọng, tài vật vô dụng vứt đi. Ưu tiên đưa các quốc bảo và các tư liệu kĩ thuật, ưu tiên cho trẻ em, phụ nữ, người già, nhân tài đặc thù. Các thanh niên trẻ tuổi đều phải cầm lấy vũ khí đứng bên cạnh ta, ta và các kị sĩ của ta sẽ ở lại đến phút cuối cùng.”

Sau khi cơn phẫn nộ bị ép xuống, lời nói của Lang vương trở nên vô cùng bình tĩnh. Hành động tráng sĩ chặt tay cùng ý quyết ở lại đoạn hậu của hắn khiến cục diện ổn định lại.

Sau đó, Dasos hướng về ta nói rằng.

“Xin lỗi, không nghĩ tới tình thế lại biến thành dạng này, ngươi có thể rời đi cùng nhóm phụ nữ trẻ em thứ nhất. Không, phải nói rằng để họ đi theo ngươi cùng lúc rời đi.”

“Khi ngươi hoàn thành khế ước, ngươi có thể lấy đến chìa khoá ở ngân hàng địa tinh ở Booty Bay. Nhưng cần chờ ít nhất một tháng sau mới được.”

Lời của ta chẳng liên quan gì đến Dasos, lại cũng không phải lời nói thật, ta mới không để Dasos biết hiện giờ chìa khoá đang ở trên người ta.

Rời đi? Sao có thể! Renee đang án theo yêu cầu của ta chạy khắp nơi tìm nhân tài, Klose trấn thủ tại giáo hội, các nàng cũng đang trong nguy hiểm, còn ta, nếu kẻ mang theo chìa khoá đào tẩu, những người trong căn cứ ngầm lại sẽ rơi vào cảnh chết đói.

“Ngươi định đi cứu đồng bạn? Đừng giỡn, cả toà thành này giờ toàn là hải tộc, cho dù là ngươi, đánh với chúng ở trong nước cũng là tìm đường chết!”

“À há? Tìm đường chết? Ta không nghĩ vậy!”

Nói nhiều vô ích, ta không nói gì thêm, đi xuống đại sảnh. Tại một nơi tương đối thông thoáng mò vào trong không gian trữ vật tìm kiếm một món đồ cũ.

Có được nó, mục tiêu của ta không phải không thể hoàn thành.

“Đánh nhau trong nước tất nhiên không thể thắng, nhưng nếu đánh trên băng? Đây rồi!”

Sau khi đổ ra một đống quà vặt, bài poker…, ta cuối cùng tìm đến mục tiêu của mình. Đó là một thanh kiễm gỗ đồ chơi của trẻ con, chế tác thô ráp, tại chuôi kiếm còn được khắc vài chữ xiên xiên vẹo vẹo ấu trĩ như là nhi đồng viết lên.

“Kiếm của Cavens, cấm Roland không được trộm cầm đi chơi!”

Mấy chữ này thật là do trẻ con khắc, nó là lời kí tên của Cavens trên thanh kiếm bảo bối khi còn nhỏ của mình. Từ xưa đến nay, hắn chưa từng chịu gọi ta một tiếng anh hay đại ca, luôn luôn gọi thẳng tên ta.

Ta vỗ về thân kiếm, nhớ lại thời gian vui vẻ vô tư lự khi còn ấu thơ, rồi thời gian chiến hoả mịt mù lúc niên thiếu, nhớ lại thằng em vừa ngu xuẩn vừa lỗ mãng.

Lắc đầu, hiện tại không phải lúc để ta nghĩ đến mấy thứ này, ta cần phải đánh thức linh hồn đang ngủ say bên trong nó.

“Isabella, dậy đi, ta cần sự trợ giúp của ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.