Chương trước
Chương sau
“Cho ta mười giây!”

Ta gầm lên, hai thanh trọng kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, xông thẳng tới thuỷ triều vong linh trước mặt.

Giết chóc là một môn nghệ thuật, mà muốn làm nghệ thuật, ngươi phải đầu nhập tất cả thân thể và linh hồn vào đó.

Trên chiến trường không nên suy nghĩ nhiều, bỏ xuống hết thẳng, để bản năng của ngươi chủ đạo hết thảy.

Những tiếng thốt lên kinh ngạc từ đồng đội phía sau không còn quan trọng, ta toàn tâm toàn trí dùng sức vung kiếm.

Đối với các chức nghiệp cận chiến, kiếm thuật là căn bản, còn ta, là đại sư trong đại sư.

Nahri là nơi mà binh khí lạnh tung hoành, kiếm thuật là thứ kĩ nghệ mang đến tử vong. Trăm ngàn năm truyền thừa và phát triển, tại mọi nơi, ở mọi quốc gia đều có lưu phái kiếm thuật độc đáo của riêng mình. Chiến sĩ thuần tuý có lẽ không có thánh quang hoa lệ giống thánh kị sĩ, không có ma pháp phụ trợ như ma kiếm sĩ, thứ giúp họ vẫn đứng sừng sững ở đỉnh cao của các chức nghiệp cận chiến, chính là thanh bảo kiếm trong tay cùng nhục thân thiên chuy bách luyện.

Kiếm là binh khí lạnh phổ biến nhất, ai ai cũng có thể luyện kiếm, thế nhưng số người có kiếm thuật thực sự cao siêu lại không nhiều, mà số người có thể đem kiếm thuật siêu phàm, nhận được mĩ dự ‘kiếm thánh’ lại càng ít ỏi đáng thương. Danh hiệu kiếm thánh này không quan hệ đến thân phận, chức nghiệp, giai vị, nó chỉ tính đến thanh kiếm trong tay ngươi.

Kiếm thánh, kiếm trung thánh giả, kẻ dùng kiếm siêu phàm thoát tục.

Ta, là một kiếm thánh, một tên kiếm thánh tự học mà thành, không có bất cứ truyền thừa nào.

Vì tính cách và thân phận, kiếm thuật của ta khác rất nhiều so với những kiếm thuật chủ lưu hoa lệ đa dạng. Nó không cao quý giống dòng Kalaneagle, không có lối tấn công chao liệng bắt mắt giống Sky’s sword, cũng không có biến hoá khó lường giống trường phái Phantasm Dragon ở Solo.

Xuất thân là một tên thánh kị sĩ, ta thậm chí còn không học được cả kiếm thuật phiêu dật hoa mĩ của hoàng gia Lam. Kiếm của ta, đơn thuần vì giết chóc mà sinh, là thứ tổng kết được từ những kinh nghiệm trên chiến trường, giản đơn, thô ráp.

Rõ ràng cũng là tự học thành tài, dù trước khi giành được truyền thừa của phượng hoàng, kiếm thuật của Adam cũng đã có khí chất phiêu dật. Sau khi hắn nhận được truyền thừa, thực lực tăng mạnh, kiếm như phượng múa, loang loáng đầy trời, mỗi lần vung kiếm còn có cả tiếng phượng hót và ảo ảnh phượng hoàng, hoa lệ xa xỉ đến tận cùng. Một khi hắn dùng sức đánh, khán giả cách mấy cây số cũng nhìn đến, người đời còn truyên lưu câu khen tặng: ‘Hồng liên nhất kiếm, phượng vũ già thiên’ để nói về hắn.

Vậy mà ta, thầy của hắn, lại sử dụng thứ kiếm thuật cơ sở nhất, không có gì kéo lên mặt bàn, chỉ có điều rất nhanh, rất chuẩn và rất độc. Nếu chỉ xem bề ngoài, đừng nói kiếm thánh, coi như cấp đại sư ta cũng thua. Nếu không phải từng đánh sấp mặt vài tên kiếm thánh, ta cũng không dám tin mình đã là kiếm thánh.

Thứ kiếm thuật đầu tiên mà ta học là cơ sở, bao năm trôi qua, ta cũng từng lĩnh hội rất nhiều kiếm kĩ nổi danh, số áo nghĩa nhiều không kể siết. Thế nhưng thuỷ chung, thứ thường được dùng nhất, vẫn là mấy chiêu cơ sở xấu xí kia.

Kiếm thuật cơ sở là thứ mà ai học kiếm đều biết, nó gồm các động tác cơ bản như đâm, chém, vung… lấy mục tiêu là nhanh, chuẩn, chính xác, lấy cơ sở là sức mạnh, tốc độ và ánh mắt. Ai cũng biết, ai cũng hiểu, thế cho nên, nếu có người nói có thể dùng thứ này trở thành kiếm thánh, đảm bảo mọi người xung quanh sẽ cười rụng răng.

Ấy thế mà đỉnh cao kiếm thuật của nhân loại, Hồng liên kiếm thánh Adam, chưa bao giờ thắng nổi ta.

Thương bạch chính nghĩa trong tay trái hoá thành ánh sáng chói loà, Hàn băng ma kiếm ở tay phải vung ra từng đạo cực quang. Vì được vung với tốc độ quá cao, ánh lửa trắng chói mắt và ánh sáng xanh băng lạnh như biến thành một con bướm vung lên hai cánh, bao trùm lấy diện tích hơn ba mét xung quanh. Sau đó, tất cả chúng mãnh liệt đập xuống khiến cả mặt đất đều run rẩy, còn ta cũng đã hoá thành cơn gió lốc huỷ diệt.

May nhờ đặc hiệu của hai thanh kiếm tốt, chiêu thức của ta cuối cùng cũng bớt xấu…

Cả hai thanh kiếm ta đang dùng đều không phải rất sắc bén, thế nhưng chính thân kiếm dày nặng của chúng lại tiện cho ta tạo ra các loại hiệu quả như ý muốn.

Cương thi có lực lượng mạnh mẽ, da dày thịt béo, không biết đau là gì? Một kiếm nát đầu, tiện thể chém vào cốt tuỷ, một bộ thi thể liền hoá thành thịt vụn.

Võ tướng xương khô khung xương cứng như sắt, không sợ đâm xuyên? Một kiếm chém ngang, trọng kiếm hoá thành đại chuỳ, một đòn đủ ngươi tan khung, kẻ may mắn cũng bị đánh sấp mặt không dậy nổi.

Kị sĩ tử vong? Nghe nói võ nghệ của ngươi rất cao cường, lại còn biết vài ma pháp hắc ám? Ê, một vung đã nằm đất là ý gì, sao ngươi lại giấy thế? Reinhardt lúc vừa dậy cũng cứng hơn ngươi gấp trăm nhé.

Nữ yêu, nghe nói ngươi không sợ thương tổn vật lý, lại có sở trường về phép thuật nguyền rủa suy nhược đối thủ, là sát thủ của hệ cận chiến? Ừm, nguyền rủa thật phiền phức, ăn một chiêu bí kiếm – bảy khổ của ta… Ê này, sao chạy? Ngươi có thể có chút tôn nghiêm của vong linh cấp cao được không, đừng ném mất mặt mũi của nữ yêu thế chứ, ngươi không thấy nữ yêu vương trên vai ta đang tức giận sao?

Gõ, đâm, nện, chém! Chuỳ lớn, kiếm tây, gậy gộc, loan đao… Hai thanh trọng kiếm trong tay ta như biến thành vô số loại vũ khí. Kiếm thuật cơ sở thông qua trăm năm tích luỹ giúp ta có thể tuỳ ý công kích vào nhược điểm của đối thủ với hiệu suất lớn nhất. One hit one kill! Trong khi đó, đến tận giờ phút này vẫn chưa có kẻ nào động được tới bề mặt của bộ giáp trên người ta.

Ma kiếm trong tay phải còn đỡ, thương bạch chính nghĩa trong tay trái của ta mới là vũ khí huỷ diệt. Sau khi rót vào trong đủ lượng thánh quang, hiệu quả phụ gia [Chính nghĩa thẩm phán] bắt đầu tuyên cáo giờ phút tận thế của vong linh đã đến.

[Chính nghĩa thẩm phán: Khởi động lực lượng trong bảo thạch linh hồn, khiến mục tiêu sinh vật hỗn độn khi bị đánh trúng bị tiến hành thẩm phán, nếu đối phương không thông qua thẩm phán sẽ bị phá huỷ. Thời gian sử dụng: 10 phút. Số lần sử dụng: 3 lần/ngày]

Chỉ cần bị đánh trúng, dù là bị lưỡi kiếm cắt qua một chút, những vong linh giòn yếu này lập tức hoá làm bột phấn. Hiệu quả giết chóc cao lên gấp đôi.

[Alavanche Defender] nhìn tưởng rất cồng kềnh, trên thực tế chỉ nặng bằng một cái giáp xích, vì thế, một thân trọng giáp như ta lại có thể di chuyển như một du hiệp ngay giữa chiến trường.

Đánh đánh đánh, ta phát hiện mình phạm phải một sai lầm, đó là đem đám biến thái ở thành Sulfur làm tiêu chuẩn để đánh giá lực lượng của đám vong linh trong căn cứ này. Việc này cũng như lầm lẫn một tiểu đội quân đặc chủng với một đám trẻ ba tuổi trong trường mẫu giáo, dù đều là con người, nhưng khác biệt như trời với đất.

Dùng lực lượng đủ để ứng đối lính đặc chủng đi hành hạ tiểu bằng hữu, tất nhiên sẽ là kết cục một người quét toàn trường như hiện tại.

Ta đang giết sướng, bỗng nhiên trước mặt trống trơn, sát người đã không còn địch nhân.

Vì thế, ta nắm chặt cơ hội, đổi ngược kiếm trong tay trái thành cầm ngược, kiếm trong tay phải vẫn giữ bình thường, bắt đầu súc lực…

“Jug….ger….nauttt!!!” (1)

Ta rống lên một tiến, hai con mắt trừng trừng, cả hai thanh kiếm bắt vung mạnh, cả người xoay tròn, hoá thành lốc xoáy tử vong.

Kiếm càng xoay càng nhanh, lốc càng xoáy càng mạnh. Cuối cùng cơn lốc kiếm khí xoáy hoàn toàn che khuất cả thân hình ta.

[Đinh. Chúc mừng kí chủ lĩnh ngộ áo nghĩa truyền kì thông dụng: [Kiếm nhận phong bạo] (2). Sau khi sử dụng, ngươi sẽ biến thành một cơn lốc xoáy kiếm khí. Lưỡi kiếm và kiếm khi sẽ gây lượng lớn tổn thương đến các đối tượng trên mặt đất ở phụ cận. Dưới ảnh hưởng của kĩ năng, ngươi sẽ không đau xót, không sợ hãi. Trừ tử vong, không có thứ gì có thể đình chỉ bước tiến của ngươi. Điều kiện sử dụng – sức mạnh: 20, tốc độ: 10, thể chất: 15 - - nhắc nhở của hệ thống: đám say tàu xe và đám nhanh nhẩu đoản nên cẩn thận khi sử dụng. Ta mới không tiết lộ cho ngươi rằng đại kiếm thánh Hodor vì quay quá nhanh, đầu óc choáng váng, nên mới bị một đám Kobold làm thịt trong lúc nôn mửa.]

Nói là lĩnh ngộ, trên thực tế chỉ là nhớ lại mà thôi. Chỉ cần thuộc tính cơ sở đạt đến là liền dùng được. Trong đoạn thời gian này số kiếm kĩ ta ‘lĩnh ngộ’ không biết bao nhiêu mà kể.

[Kiếm nhận phong bạo] là áo nghĩa thông dụng được kiếm thánh yêu thích nhất không phải không có lí do. Nó có phạm vi công kích rộng, một chiêu có thể giúp chiến sĩ thanh trừ rất nhiều đối thủ. Là thủ đoạn ứng phó thuận tiện nhất khi bị vây công. Đương nhiên, khuyết điểm rõ ràng nhất là dùng rồi không ngừng được, nếu trên đường đi đụng phải địch nhân mạnh mẽ, kẻ ở trạng thái con quay rất dễ biến thành bia ngắm.

Đám vong linh còn sót lại bị kiếm khí trong cơn lốc chạm đến như thể đồng thời bị hai thanh kiếm của ta công kích, kẻ cường hãn nhất cũng không chống được quá hai giây. Theo bước chân của ta, không kẻ nào có thể trốn thoát, cơn lốc xoáy xoá sạch hết thảy.

Đến khi ta dừng lại, không còn vong linh nào còn đứng được, dưới đất nằm ngổn ngang trên trăm thi thể hư thối.

“Ha ha ha, ta đã vô địch thiên hạ… Cái đéo gì thế, đồ chơi kia từ đâu chui ra?”

Nhìn đối thủ mới tới, ta không do dự… xoay người chạy.

Không chạy làm sao được, đám vong linh mới tới kéo đâu ra mấy ống trọng pháo công thành, đã thế ma năng pháo trên chiếc phù không hạm đang chậm rãi khởi động kia cũng bắt đầu nhắm chuẩn. Chỉ cần bị đánh trúng một phát, ta đảm bảo mình sẽ lại quay về Luân Hồi.

Ta nhìn lại một chút, chỉ một lát xoát quái vừa rồi đã đủ kinh nghiệm để ta tăng tới cấp tiếp theo. Mà hệ thống còn đưa ra nhắc nhở về chiến lợi phẩm nào đó, bất quá bây giờ không phải lúc.

Đến khi ta trở lại, mọi người đều chằm chằm nhìn ta như đang nhìn quái vật.

Đã nói ‘cho ta mười giây’ để hấp dẫn hoả lực của đối thủ. Kết quả thì sao? Đi luôn vài phút, thuận tiện bật hoả lực diệt sạch quân tiền trạm.

“Hê hê hê, chém thuận tay quá, quên không lưu cho các ngươi… Sao cứ nhìn ta hoài vậy? Ta chưa nói qua ta là kiếm thánh sao?”

Mọi người chỉnh tề lắc đầu. Chỉ có Kelly khẽ cười.

Renee mặt đờ ra, vừa chấn kinh, vừa tiếc nuối, lại vừa vui mừng.

“Quả nhiên hình tượng biến thái không đáng tin thường ngày chỉ là nguỵ trang, thánh kị sĩ Roland thật đáng sợ, haizz, ta cuối cùng vẫn còn kém quá xa.”

Nàng vừa trở thành kị sĩ cực quang, đang vui cực, nhất là khi trong lòng tưởng bở rằng đã có đủ thực lực để ép thầy dạy kiếm mới cấp thanh đồng của mình một đầu. Nay xem ra, Roland chính là Roland, chỉ dựa vào kiếm thuật cũng đủ tung hoành thiên hạ.

“Kiếm thánh cấp thanh đồng, thật không thể tin nổi.”

Kathleen cũng bị hù doạ. Kiếm thánh cần đủ thời gian luyện tập cơ sở và kinh nghiệm thực chiến mới đạt tới. Các thánh kị sĩ hầu hết đều dành thời gian cho thánh quang và thần thuật, vì vậy phần lớn thánh kị sĩ đều có kiếm thuật rất bình thường. Ấy vậy mà nay lại xuất hiện một thánh kị sĩ cấp thấp trở thành kiếm thánh, quả thực là sự kiện huỷ diệt thường thức.

Vốn nàng còn có chút bất mãn với người dẫn đạo của mình. Nay mới biết, ngay cả cha mình Roland cũng thừa tư cách dạy chứ đừng nói mình.

Ngược lại, con mèo chết tiệt vẫn móc mỉa theo thói quen.

“Thiên phú ma pháp của ngươi chỉ cần đạt đến một nửa của kiếm thuật, ngươi cũng không biến thành tháp pháo hạng nặng, không sỉ nhục thanh danh của kẻ làm phép.”

Ta muốn cãi lại, nhưng bây giờ không phải lúc. Các tháp pháp sư trong căn cứ đều đã chớp sáng, mà trên toà tháp cao nhất, một thanh ảnh đen nhánh đã hiện ra, loại ma lực tử vong quen thuộc quấn lên khung xương kia khiến ta không thể không cảm thán một câu.

“Đệt, không mặc gì? Ngươi nghĩ ngươi chỉ còn bộ xương liền có thể bại hoại thuần phong mĩ tục sao? Nếu tại thành Sulfur, đảm bảo ngươi đã bị thành quản trói gô lại.”

Không chỉ thế, một chiếc phù không thuyền hoàn chỉnh cũng đã trôi nổi giữa trời. Mấy tổ ma năng pháo lắp đặt trên đó cũng bắt đầu sung năng.

Nhưng, bản thân ta, không động đậy tí nào.

“Uỳnh!”

Sau một tiếng vang, hai toà pháo đồng thời khai hoả, thế nhưng…

“Ầm ầm!” “Ầm ầm!”

Mục tiêu của phù không thuyền không phải chúng ta, nó nhắm chuẩn đến hai toà tháp pháp sư trong căn cứ, trong đó có một toà bị nổ chính giữa, bắt đầu sụp đổ.

“Chưa thấy tên pháo thủ nào nhắm ngu như ngươi, tên lùn đằng kia, nâng cao mười độ, hướng sai trái ba mươi độ.”

Giọng chỉ huy của thợ săn vương bài Romers vang lên giữa không trung. Nghe giọng đắc ý đó, có vẻ toà tháp bị sụp kia là tác phẩm của hắn.

“Ngươi mới ngu, ta vừa rồi ngắm chuẩn tên vu yêu.”

“Thế ngươi càng trật, phải nâng họng pháo lên bốn mươi độ, sang phải ba mươi độ.”

Trên phù không thuyền lúc này còn có Diana và Klose, nhóm chúng ta cố hấp dẫn lực chú ý của đối phương, sau đó để chiến lực mạnh nhất mang theo đám lùn thiện pháo kích lén lên thuyền, đoạt lấy quyền sở hữu của vũ khí bí mật trong căn cứ. Giờ có vẻ kế hoạch đã thành công.

“Ha ha ha, ta đã nói rồi, chúng ta đã vô địch thiên hạ… Đệt, toàn nói trước bước không qua.!”

Mấy cửa khố trong căn cứ lần lượt mở ra, bốn chiếc phù không thuyền cỡ nhỏ dần dần bay lên. Xem ra kế hoạch không được chu toàn, phù không thuyền cuối cùng không phải thuyền, bắt buộc phải để nơi có nước mới sử dụng được.

“Mặt trên chuyên tâm đối phó phù không thuyền, vu yêu cứ giao cho chúng ta.”

Ở chiến trường để mặc kẻ làm phép là tìm chết. Nhìn tên vu yêu đứng giữa vòng bảo hộ của đám kị sĩ tử vong, Elohim đã xông lên phía trước. Đám kị sĩ hoàng gia cũng bắt đầu liều chết xung phong. Còn ta, tất nhiên sao có thể tụt lại phía sau.

(1) Dịch vui chút, ai chơi dota chắc biết =))

(2) Có thể tham khảo skill [Blade fury] để hiểu rõ hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.