Chương trước
Chương sau
Lần này Phó Gia Bảo lên kế hoạch, âm mưu trốn đi trọn vẹn ba ngày trời, hiện tại hắn nhét trong ngực áo số ngân lượng mà Sử Khấu cho hắn mượn, trong bao quần áo xếp y phục và bản đồ chỉ dẫn đường đi mà Minh Cảnh đã giúp hắn tìm được, thừa dịp ban đêm âm thầm ngồi xe ngựa chạy ra khỏi huyện Nhạc Bình.
Nơi mà hắn muốn đến là huyện Hoài An thuộc phủ Bình Châu, tuy rằng nó và huyện Nhạc Bình không cùng một châu phủ, nhưng khoảng cách hai bên cũng không tính là quá xa, hắn chỉ việc ngồi xe ngựa, đi ba ngày đường là có thể đến nơi rồi.
Đợi đến huyện Hoài An rồi, hắn sẽ ở lại nhà bà ngoại mấy tháng, ở nơi đó cũng không cần phải tiết tục sống mà phải nhìn sắc mặt của lão đầu tử nữa, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị Lâm Thiện Vũ đánh! Quả thực là tốt đến không thể tốt hơn được nữa!
Nghĩ đến Lâm Thiện Vũ, trong lòng Phó Gia Bảo vẫn còn cảm thấy sợ hãi, vội vỗ vỗ ngực tự trấn an bản thân. Hai ngày nay hắn vẫn một mực suy nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Thiện Vũ hiện tại so với vị tỷ tỷ trong miệng Lâm Thiện Lãi kia rõ ràng chênh lệch cực lớn, chữ viết cũng hoàn toàn khác biệt, làm sao có thể là một người được chứ? Muốn nói sau khi nàng gả vào Phó gia tính tình thay đổi nhiều hắn còn miễn cưỡng có thể tin tưởng, nhưng mới chỉ có nửa tháng, cũng không thay đổi đến mức ngay cả bút tích cũng biến khác đi chứ!
Phó Gia Bảo nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có hai loại giải thích: một là Lâm Thiện Vũ đã âm thầm bái một vị cao nhân làm sư phụ, người sư phụ này dạy nàng võ công dạy nàng viết chữ, lại làm cho nàng ở trước mặt người nhà che giấu võ công và bút tích của mình, hai là Lâm Thiện Lãi đã lừa gạt hắn.
Cũng không thể nào trùng hợp đến mức có một cô nương lớn lên giống y hệt Lâm Đại cô nương, bản thân võ công cao cường còn viết chữ cực đẹp lại nguyện ý thay thế Lâm Đại cô nương gả cho hắn chứ? Phó Gia Bảo không tin có người sẽ ngốc đến như vậy.
Hắn đem số vàng lá trong túi tiền đổ ra ngồi nhặt từng mảnh đếm chẵn lẻ, số lượng vàng lá là chẵn ý nói hắn nên tin loại giải thích thứ hai, nhưng mà Phó Gia Bảo ngồi ngẫm nghĩ lại một hồi, vẫn càng tin tưởng loại thứ nhất hơn. Hắn lại đem vàng lá thu lại cất kỹ vào trong ngực, ngồi trong xe ngựa đang lung la lung lay đi về phía trước: tuy nói bởi vì hiểu lầm, hắn đã ở trước mặt mọi người khiến cho Lâm Thiện Vũ khó xử, nhưng mà Lâm Thiện Vũ nàng cũng đã đem bản thiếu gia đánh một trận te tua thê thảm rồi mà, bản thiếu gia cùng nàng xem như đã hòa nhau rồi chứ. Chờ đến lúc mình từ nhà bà ngoại trở về, Lâm Thiện Vũ hẳn là không thể lại đánh hắn nữa đi! (Phương pháp tìm đáp án của nhà giàu O^O)
Phó Gia Bảo một bên tự an ủi chính mình một bên có chút buồn ngủ, đang muốn dựa vào toa xe ngủ một hồi, xe ngựa lại bỗng nhiên ngừng lại, thân mình hắn theo bản năng nghiêng về phía trước, suýt chút nữa đầu đã bị đụng vào cửa xe.
Xa phu này đánh xe kiểu gì vậy? Phó Gia Bảo đang muốn mở miệng trách mắng, chợt nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh xôn xao, ồn ào xen lẫn tiếng người huyên náo, hắn đẩy cửa xe ra nhìn thoáng qua, lại bị dọa cho cả người phát run một cái.
Chỉ thấy dưới bầu trời đang lộ ra màu sắc xám bạc, mười mấy tên nam tử cao to trên vai vác đao đang đứng chắn ở giữa đường, mặt mũi tràn đầy dữ tợn hung thần ác sát, nhìn thấy Phó Gia Bảo mở cửa xe, trong mắt tên cầm đầu lóe ra sự hung ác, hưng phấn nhìn chằm chằm vào Phó Gia Bảo nói: "Ha ha ha, canh giữ ở đây một ngày một đêm, cuối cùng cũng xuất hiện một con dê béo!"
Phó Gia Bảo nghe thấy cả người không kiểm soát được run lên bần bật, vội vàng hô với người đánh xe: "Mau! Mau quay đầu xe lại trở về!"
Chỉ giây lát sau, Phó Gia Bảo đã xa phu không chút do dự nhảy xuống khỏi xe ngựa, nhanh như chớp quay đầu về hướng ngược lại chạy mất tiêu!
Phó Gia Bảo trợn tròn mắt. Tên xa phu đã thu tiền của hắn rồi sao lại có thể bỏ hắn lại mà chạy một mình chứ, thật không có tố chất nghề nghiệp mà?
Bọn cướp đang cản đường ở phía đối diện hiển nhiên cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống này, chỉ sợ Phó Gia Bảo cũng sẽ chạy theo tên kia, mười tên cướp vai u thịt bắp hung hãn lập tức tiến lên vây xung quanh xe, cưỡng ép lôi Phó Gia Bảo từ trên xe kéo xuống.
Nếu như đám người này chỉ có một hai người, Phó Gia Bảo còn có thể liều mạng một phen, nhưng bây giờ mười mấy tên to cao hung tợn cùng bao vây hắn, Phó Gia Bảo lập tức cảm thấy sợ hãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tay nải của hắn bị bọn chúng cướp đi, trên thân bị lục soát một lần, toàn bộ những thứ đáng giá đều bị lấy đi, ngay cả áo khoác ngoài cũng bị lột. Trong lúc đó Phó Gia Bảo vẫn một mực nén giận, cho dù là lúc những tên giặc cướp kia dùng mấy đôi tay bẩn thỉu sờ mó người hắn, trong lòng của hắn buồn nôn đến muốn phun ra, cũng không dám phản kháng hay đánh trả. Có lẽ là xem ở chỗ hắn nhát gan không dám phản kháng, cho nên đám giặc cướp cũng không có đánh hắn, chỉ là đem hai tay của hắn trói lại, để một tên tiểu lâu la trông giữ.
Trời vừa mới tảng sáng, đám giặc cướp này đã phân chia nhau mai phục ở hai bên đường chờ chặn đường, cướp bóc người qua đường, một số khác thì mang theo vật phẩm chiếm được đem về trên núi. Bị cướp không chỉ có một mình Phó Gia Bảo, còn có mấy nữ nhân đang khóc sướt mướt, bọn họ đi ở phía trước, Phó Gia Bảo thì bị tên tiểu lâu la kia xua đuổi đi theo phía sau lên núi.
Đáng thương Phó Gia Bảo một đại thiếu gia từ nhỏ đã quen ăn sung mặc sướng, đã bao giờ nếm trải qua loại khổ sở này chứ? Hắn phải đi chân trần suốt một đoạn đường dài, lòng bàn chân đã bị đá sỏi trên đường mài rách cả rồi, đau đến nỗi hắn thực sự không muốn nhấc chân nữa chỉ muốn ngòi bệt xuống đất ôm chân mà khóc, hắn rốt cục bắt đầu cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy hắn đã không rời khỏi huyện Nhạc Bình, ở trong nhà có cái gì không tốt chứ? Cho dù bị lão đầu tử mắng, bị Lâm Thiện Vũ đánh, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với rơi vào tay bọn giặc cướp này mà!
Vừa đi vừa lâm vào suy nghĩ và hối hận, tốc độ đi Phó Gia Bảo liền chậm hẳn.
Tên tiểu lâu la còn đang muốn chạy về sơn trại ngủ một giấc cho đã đây, thấy thế liền khó chịu, liền từ phía sau hung ác đạp Phó Gia Bảo một cái.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Phó Gia Bảo bị đá đến lảo đảo, a một tiếng cả khuôn mặt chúi xuống đất. Hai tay của hắn đập mạnh vào đất đá trên đường, da thịt trên tay cũng liền bị mài cho trầy xước đổ máu, máu tươi chỉ nháy mắt liền trào ra.
"Chảy máu..." Phó Gia Bảo vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức trợn trắng.
Không đợi hắn bò dậy, tên tiểu lâu la kia đã một cước giẫm lên bàn tay hắn đang chống đỡ trên mặt đất, Phó Gia Bảo đau đến lông mày đều co rúm lại.
Tên kia trước cướp áo khoác của hắn mặc lên người, chân mang giày vải của hắn đang dùng sức giẫm đạp tay hắn mấy cái, mới phun ra một câu: "Lão tử không ưa nhất chính là loại thư sinh mặt trắng vô dụng, da mịn thịt mềm giống như đàn bà!"
Phó Gia Bảo chịu đựng đau không có kêu thành tiếng, hắn cúi đầu hung hăng trợn mắt, thầm thề quân tử báo thù mười năm không muộn! Bản thiếu gia phải trước cố gắng nhẫn nhịn chịu nhục, chờ bản thiếu gia chạy thoát rồi, tương lai đem ngươi băm thành tám khối!
Cũng không lâu sau đó, Phó Gia Bảo liền bị đuổi tới sơn trại hang ổ của bọn cướp kia.
Hắn liếc mắt nhìn qua, lập tức trong lòng lạnh lẽo, sơn trại này không biết có bao nhiêu tên cướp đang trấn thủ, liếc mắt nhìn qua đều đếm không hết.
Hắn và những người khác cùng bị trói lên núi bị đưa tới nhốt trong cùng một gian phòng nhỏ, cửa chính bị khóa lại, cửa sổ cũng bị phong kín, giữa ban ngày mà cũng không nhìn thấy được bao nhiêu quang.
Sau khi Phó Gia Bảo bị nhốt vào đây lập tức giờ bàn tay đau đớn đến phát run kia lên thổi hơi, một bên vừa thổi vừa quan sát chung quanh, trong phòng này nhốt mười mấy người, đều là nam tử có xuất thân không tệ, nhưng tất cả mọi người đều có điểm rất giống nhau đó là, cả người đều chật vật, thần sắc kinh hoảng.
Hắn bắt đầu cắn sợi dây trói trên tay, bất kể thế nào cũng phải tìm cơ hội chạy khỏi đây.
Ngay vào lúc này, bên người có người đụng vào hắn một chút, Phó Gia Bảo quay đầu lại, sau khi nhìn thấy đối phương thì giật mình trợn to mắt hô, "Lục Giáp!"
Lục Giáp cũng coi là một nhân vật có tiếng trong giới công tử vô công rỗi nghề của huyện Nhạc Bình, luôn cùng Phó Gia Bảo không hợp mắt nhau, ngày thường luôn ra sức kéo bè kết phái đối đầu với nhóm của Phó Gia Bảo. Phó Gia Bảo và hai người Sử Khấu Minh Cảnh lúc ở đấu trường, nhiều lần bị thằng nhãi này tính kế, mấy Đại tướng quân (gà) dưới tay đều bị gà của thằng này ăn hết, Phó Gia Bảo hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này nhìn thấy người này, hắn theo bản năng quên mất thân đang ở ổ trộm cướp, đầu liền hướng đối phương đụng tới, đâm vào mũi lục Giáp.
"Đ*t!" Lục Giáp bị đau nhịn không được chửi thề một tiếng, lại tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, xáp đến gần Phó Gia Bảo nói nhỏ: "Đại thiếu gia, đây chính là sơn trại của giặc cướp, ngươi không muốn chạy trốn sao?"
Nghe vậy hai mắt Phó Gia Bảo sáng lên, cũng quên mất đau đớn trên tay vội hỏi, "Ngươi có biện pháp chạy trốn sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.